Không khí bỗng chốc trở nên im lặng, chỉ còn tiếng kêu của chiếc đồng hồ nhỏ “Tích tắc, tích tắc.”
“Vô Ưu, xin em… Cho anh một cơ hội. Có được không?”
Bất ngờ giọng của người đàn ông ấy vang lên đầy thống khổ, hối lỗi và ân hận.
Bây giờ anh chỉ muốn chuộc lại những lỗi lầm những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô. Tất cả mọi thứ mà anh chưa làm được gì hết trong suốt ba năm qua.
Anh ôm chặt cô trong lòng cứ như chỉ cần lơ là một chút, là cô sẽ biến mất mãi mãi.
“Anh nuôi… Anh sẽ nuôi nó. Em nói đứa nhỏ là con anh mà, đúng không? À không, anh sẽ nuôi hai mẹ con em.”
Vô Ưu nghe nhưng cũng không trả lời, thất vọng về anh quá nhiều nên cũng chẳng dám tin anh một lần nữa, ấm ức mà nghẹn nức thành tiếng.
“Đừng khóc nữa, anh sai rồi. Anh sẽ không bao giờ để em khóc hay chịu khổ nữa đâu. Vô Ưu, anh yêu em. Đừng bỏ anh.”
Cô vẫn im lặng không trả lời.
Làm sao cô có thể tha thứ cho những gì anh đã làm với cô, lăng mạ và sỉ nhục những vết thương cứa đến tận sâu đáy lòng thì làm sao có thể lành lại?
Người ta nói thời gian có thể chữa lành vết thương nhưng thực ra nó chẳng thể chữa lành được vết thương nào cả, nó đang chỉ muốn chúng ta chấp nhận rằng, những điều không muốn nó cũng đã xảy ra rồi và không thể thay đổi được…
Một trái tim mỏng manh được ví như một viên pha lê dễ vỡ, chỉ cần không được nâng niu, trân trọng thì bền đến mấy nó cũng sẽ xảy ra vết nứt rồi theo thời gian nó sẽ vỡ vụn không còn nguyên vẹn như ban đầu.
Biết cô vẫn còn hận mình, anh lặng lẽ buông cô ra rồi bước xuống giường.
Vô Ưu cảm thấy khó hiểu, đôi mắt hé mở muốn xem anh định làm gì.
Một tiếng “Xoảng.”
Vô Ưu giật bắn mình mở to mắt ngồi dậy.
Anh cầm bình hoa đập xuống sàn khiến những mảnh vỡ bắn ra, không do dự mà quỳ hai đầu gối xuống, những khía cạnh nhọt lập tức đâm vào da thịt anh rỉ máu ra ngoài, khiến Vô Ưu tròn mắt hoảng hốt.
“Âu Thiếu, anh đang làm gì vậy? Mau đứng lên, anh quỳ lên đó làm gì?”
“Đến khi nào em cho tôi một cơ hội, chấp nhận lời xin lỗi và để tôi nuôi em và con.”
Máu bắt đầu chảy ra từ hai đầu gối, lòng cô quặn thắt mà thương xót.
“Đứng lên, mau đứng lên.”
“Tôi sẽ không đứng nếu em không chịu tha thứ cho tôi.”
“Âu Thiếu, anh đừng có ấu trĩ như vậy có được không? Chúng ta đều lớn cả rồi đâu còn là con nít nữa? Mau đứng lên đi.”
Âu Thiếu không đáp, nhất quyết không đứng lên.
Vô Ưu nhướng mày đến bất lực, thấy anh cứng đầu thì lập tức bước xuống giường, bước đi khó khăn đến trước mặt anh, nhỏ giọng dịu dàng.
“Đứng lên đi, máu chảy nhiều quá rồi.”
“Em chưa tha thứ cho tôi!” Ánh mắt anh bỗng trở nên yếu đuối, mong chờ câu trả lời từ người con gái anh yêu trước mặt.
“Tôi không thể tha thứ cho anh. Nhưng tôi sẽ thử cho anh một cơ hội.”
Nghe xong Âu Thiếu mừng rỡ ra mặt, ôm chặt lấy cô “Cảm ơn em, Vô Ưu. Cho dù là một chút cơ hội. Tôi nhất định cũng sẽ nắm bắt nó.”
Vô Ưu rơi vào trầm tư, đôi mắt trĩu nặng, lòng chất chứa nhiều tâm tư “Rốt cuộc bản thân làm như vậy là đúng hay sai?”
“Vô Ưu, đau.”
Giọng nói của Âu Thiếu đã kéo cô quay lại thực tại.
Xuýt nữa thì quên anh đang quỳ trên đống mảnh vỡ của bình hoa, vội đỡ anh ngồi lên giường.
“Anh ở đây, tôi đi gọi người đến đưa anh tới bệnh viện.”
“Đừng đi.” Âu Thiếu lập tức kéo tay cô lại, ánh mắt như đang làm nũng “Tôi muốn em, tôi không muốn ai khác động vào tôi.”
Vô Ưu tỏ thái độ vô cùng bất lực.
“Đến bây giờ anh còn có thể kén cả chọn canh được nữa sao?”
Âu Thiếu xịu mặt hệt như một con cún mắc lỗi muốn được dỗ dành vậy, nhìn anh lúc này thật đáng yêu. Giá như lúc nào anh cũng thế này không mang bộ mặt lạnh lùng đáng sợ kia thì tốt biết bao.
Vô Ưu thở dài lắc đầu cũng phải chịu thua.
“Được rồi, anh ngồi đó đi, tôi tìm hộp cứu thương sơ cứu cho anh.”
Âu Thiếu ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy cô đi, lúc này anh mới lộ cái đuôi hồ ly, ánh mắt nham hiểm của một kẻ ranh ma, lẩm bẩm trong miệng.
“Được cô ấy quan tâm, thì một chút vết thương này có đáng là gì.”
Rồi khoé miệng cong lên một nụ cười hết sức xấu xa.
Lúc sau Vô Ưu quay lại, trên tay còn cầm theo một hộp cứu thương lớn, chậm rãi từng bước đi tới chỗ của anh.
“Em đi lấy hộp cứu thương ngủ luôn ở đó hay gì?”
Âu Thiếu giận dỗi càu nhàu.
Vô Ưu cũng không thèm để tâm. “Còn nói nữa tôi bỏ mặc anh đấy.”
Âu Thiếu nghe xong cũng không dám ho he lấy một tiếng, cho dù có chút bất mãn nhưng cũng phải ngoan ngoãn.
“Đương nhiên là cởi quần rồi, không cởi thì làm sao em giúp tôi băng bó vết thương?”
Vừa nói dứt câu, còn không để Vô Ưu lên tiếng thì anh đã mặt dày, không biết xấu hổ tụt cái quần đến tận mắc cá chân.
Vô Ưu tròn mắt kinh ngạc, mặt mũi đỏ tía tai mà hét lên mắng chửi.
“Dục Âu Thiếu, anh là đồ vô liêm sỉ.”
Bốp!
Nguyên cái hộp cứu thương đập thẳng vào mặt anh, tiếp theo đó là bị Vô Ưu lạnh lùng đá bay ra ngoài cửa.
“Vô Ưu, tôi đang bị thương mà. Sao em lại ra tay nặng như vậy với người đang bị thương thế chứ?”
“Nhà anh không thiếu người làm. Anh nhờ họ đi.” Vô Ưu tức giận nói vọng ra.
“Ưu Ưu.”
Âu Thiếu tỏ ra dáng vẻ là một chú cún con đáng thương mới bị đuổi ra ngoài, giọng nói làm nũng của anh khiến những người làm phía dưới cũng phải há hốc mồm kinh ngạc, mắt chữ A mồm chữ O.
Đây có còn là Thiếu Tổng lạnh lùng, kiêu ngạo và đáng sợ của họ hay không?
Một vài người còn đưa tay dụi dụi mắt xem mình có bị hoa mắt không?
Anh trần như nhộng, trên người mặc mỗi quần ship làm tất cả như hiểu ra vấn đề, cố nín cười.
Âu Thiếu nhíu mày, nhìn xuống phía dưới nói lớn hăm doạ. “Nhìn đủ chưa?”
Cả đám nghe xong giật mình, nhanh chóng rời đi.
Trợ lý Lâm Trĩ không sợ mà đứng nhìn với vẻ mặt bố láo, bật cười cất lời chêu chọc.
“Thiếu Tổng của chúng ta không nổi 5 giây nên bị đuổi ra khỏi phòng hả?”
Âu Thiếu đưa mắt lườm về phía Lâm Trĩ làm hắn giật thót lạnh buốt cả sống lưng. Biết bản thân lỡ miệng thì liền giả ngu, quay đi hát vu vơ.
“Mỗi khi tôi buồn tôi thường hát, nhưng chợt nhận ra giọng mình còn tệ hơn cả nỗi buồn.”
Âu Thiếu nhếch mép cười lạnh, ánh mắt nguy hiểm xoẹt qua người Lâm Trĩ đến đáng sợ.
“Hai tháng kế tiếp. Không Lương.”
Lâm Trĩ nghe xong như một tiếng sét đánh ngang tai, câu nói của anh như một câu thần chú khiến hắn phải hoá đá, vỡ vụn bay theo làn gió, khóc không thành tiếng với cái miệng hại cái thân.