Hận Thù Trong Anh

Chương 34: Anh Sẽ Trả Lại Tự Do Cho Em



[…]

Ba ngày sau.

Âu Thiếu ngồi trong văn phòng trên chiếc ghế da cao cấp, đôi mắt nhắm lại, tay vắt lên trán như đang suy nghĩ sâu xa về một cái gì đấy khó có lời giải thích.

“Tại sao lại chết? Rõ ràng mỗi ngày đều được kiểm tra máu cơ mà? Nếu như để Vô Ưu biết, cô ấy sẽ không chịu nổi cú sốc này mất. Đã hứa chăm sóc tốt cho Tình Minh vậy mà để xảy ra chuyện này. Hay là nói con bé đến giai đoạn cuối nên đã ra đi?”

Hoá ra ngay hôm đó, vì để làm Vô Ưu vui nên định đưa em gái đến gặp cô cho hai chị em gặp mặt nhau. Nhưng khi vừa đến đã nhìn thấy bịch máu không còn, nó hết sạch từ khi nào, lại gần thì thấy cơ thể con bé lạnh toát.

Anh bất giác không biết làm thế nào nên đã giấu Vô Ưu chuyện này và cho người âm thầm điều tra. Đúng thật trong suốt một tuần qua anh không hề chăm nom con bé, chẳng khác gì anh là người gián tiếp gây lên cái chết đau thương ấy.

Cộc cộc.

Tiếng gõ cửa vang lên đã kéo anh quay lại thực tại.

“Thiếu Tổng, việc anh nhờ tôi điều tra đã có kết quả rồi.”

Lâm Trĩ đi vào, trên tay còn cầm theo một bản báo cáo rồi đưa đến trước mặt anh.

Âu Thiếu cầm vào, đôi lông mày chau lại.

Lâm Trĩ tiếp tục nói: “Sau khi khám nghiệm tử thi. Trong người phu nhân phát hiện có một lượng thuốc nhỏ có thể gây tê liệt tứ chi trong thời gian ngắn. Còn nữa…”

Lâm Trĩ lấy tiếp ra trong người một tờ bản giấy khác đưa lên trước mặt anh rồi nói:

“Trên chiếc cốc có dấu vân tay của Thanh Ý, loại thuốc được tìm thấy trong nước cam.”

Nghe tới đây, Âu Thiếu siết chặt tờ giấy trên tay, ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm vào tờ giấy kết quả.

“Điều tra địa chỉ bán loại thuốc này.”

“Tôi đã điều tra ra rồi. Nó nằm ở khu ngoại ô cách chúng ta 15 cây số.”

Âu Thiếu lập tức đứng dậy cầm giấy đi ra, khắp người toả ra sát khí, khuôn mặt đen xạm lại khiến mọi người không dám nhìn thẳng.

Vừa đi anh vừa nói: “Chuẩn bị xe đến đấy. Tôi muốn kiểm chứng một việc.”

“Vâng!”

Sau khi anh vào trong xe, Thanh Ý đứng phía trên nhìn xuống, ả cắn móng tay sợ hãi, trán vã mồ hôi như tắm, trong lòng thấp lỏm lo lắng, bồn chồn đi qua đi lại trong phòng.

“Làm sao bây giờ, làm sao đây? Nếu như để Âu Thiếu tra ra kẻ mua là mình thì mình chết chắc.”

Thì ra khi nãy Thanh Ý đã nghe trộm được toàn bộ hai người đã nói gì, ả chạy về phòng trước khi bị anh phát hiện.

Đang không biết phải làm thế nào, một ý nghĩ bất ngờ loé lên trong đầu ả.

“Có rồi.”

Thanh Ý cười nhếch đắc ý, ánh mắt thâm độc rồi đi về phía cửa.

Một lúc sau Thanh Ý đã đi tới trước cửa phòng, ả khẽ mở cửa đi vào thì thấy Vô Ưu đang chơi đàn.

Ả đi tới trước mặt cô ngạo mạn lên tiếng “Vẫn còn tâm trạng để chơi đàn sao?”

Nghe thấy giọng của Thanh Ý, cô cũng chẳng hề để tâm, ngó lơ khiến ả tức tối không vòng vo tam quốc nữa.

“Lục Vô Ưu, cô không muốn gặp em gái mình sao?”

Nhắc tới em gái, cô khựng lại, đôi mắt mờ mờ gắng nhìn xem ả đang đứng đâu, khó chịu lên tiếng.

“Cô muốn nói cái gì?”

“Nó chết rồi.”

Cây đàn trên tay Vô Ưu rơi bộp xuống đất, giọng nói hoang mang, ấp úng như không tin.

“Cô… Cô đừng có ăn nói linh tinh.”

“Linh tinh?” Thanh Ý nhướng mày rồi cười khẩy “Nó vì không được thay máu nên mới chết đấy. Chính Âu Thiếu đã bỏ bê nó. Cô thử nghĩ đi, anh ấy bỏ đói cô một tuần được thì em gái cô cũng thế thôi.”

Vô Ưu lắc đầu không tin “Nếu cô đến để gây sự thì mời đi ra.”

Thanh Ý vẫn không bỏ cuộc, ả tiếp tục nói khiến cô càng trở nên kích động hơn.

“Vậy cô giải thích đi. Tại sao cô nói muốn gặp em gái thì Âu thiếu lại năm lần bảy lượt kiếm cớ không để hai chị em cô gặp nhau? Không phải vì đã hại chết em gái cô rồi đốt nó thành tro quang hũ xuống biển rồi sao?”

“Câm miệng.” Vô Ưu lập tức hét lên.

Nước mắt không biết đã rơi từ khi nào, miệng nói không tin nhưng trong lòng đang đổ nát tới nơi rồi.

Tình Minh là đứa em gái cô có thể đánh đổi cả hạnh phúc hay thậm chí cả mạng sống để con bé được sống, cái tin con bé chết đến quá bất ngờ làm sao cô có thể chấp nhận được.

Thanh Ý cười khẩy thành tiếng, ánh mắt đầy khinh bỉ, ả nói cứ như ả là người vô tội chẳng liên quan gì đến cái chết của con bé vậy.

“Tin hay không thì tùy cô. Lát nữa Âu Thiếu về cô có thể hỏi.”

“Cút.” Giọng nói nhỏ như không có sức sống.

Thanh Ý vẫn tiếp tục với cái miệng chanh chua và ly gián hai người “Đừng nghĩ mấy ngày nay Âu Thiếu tốt với cô là thật lòng. Ai lại đi yêu một kẻ đã giết chết mẹ của mình cho được.”

“Cút. Tôi bảo cô cút. Cô không nghe thấy sao?” Vô Ưu hét lên đầy giận dữ.

Lúc này cô không thể kiềm chế nổi cảm xúc được nữa, quát lên làm Thanh Ý giật bắn mình vội lùi lại khi thấy cô siết chặt cây đàn trên tay, cứ như chỉ cần đến gần là bị nó bay thẳng vào mặt không thương tiếc.

Thanh ý cũng biết sợ, ả e dè lùi lại, lắp bắp.

“Cút…Cút thì cút…”

Rồi vội vã ra ngoài.

Vô Ưu đứng bất động vài giây rồi khụy xuống như một con rối, một ánh mắt vô hồn tan thương như nhìn vào màn đêm đen buồn sâu thẳm, những giọt nước mắt ấm nóng ứa ra chảy xuống ướt đẫm đôi môi.

Vài tiếng sau, Âu Thiếu cũng quay lại.

Gương mặt đáng sợ cứ như muốn giết người đến nơi đi thẳng lên trên phòng của Thanh Ý.

Nhưng khi đi được lên lầu hai thì thấy Vô Ưu đã đứng chờ anh khi nào, phía sau lưng cô còn dấu một con dao gọt trái cây.

Âu Thiếu thấy cô thì lập tức buông bỏ gương mặt cau có ấy, thay vào là nụ cười ấm áp, tươi cười muốn ôm lấy cô.

“Ưu Ưu, sao em lại ra đây?”

Ánh mắt cô lạnh băng nhẹ nhàng đẩy cơ thể anh ra, nhỏ giọng nói:

“Tôi muốn gặp em gái, dạo này tôi rất nhớ con bé.”

Âu Thiếu sững người có chút bối rối, nói không trơn tru “Để mấy bữa nữa được không? Con bé đã được anh đưa đến bệnh viện với những bác sĩ giỏi nhất rồi.”

Vô Ưu cười lạnh nhìn anh, thất vọng đến ứa hàng lệ.

“Con bé…Chết rồi đúng không?”

Âu Thiếu chết lặng, nhưng vẫn không thừa nhận, gượng cười chấn an cô.

“Em đừng nói linh tinh, em gái của em vẫn còn sống mà. Mau lên phòng nghỉ đi, tôi kêu người đem sữa lên cho em.”

Vô Ưu không chịu đi, nhìn anh mỉm cười một cách đau khổ, nghẹn ngào trong nước mắt.

“Anh còn định nói dối tôi đến bao giờ hả Âu Thiếu?”

Âu thiếu gượng cười “Anh không nói dối. Em đừng như thế sẽ làm ảnh hưởng đến con chúng ta đấy.”

Vô Ưu cắn chặt răng, đẩy mạnh anh ra rồi cầm con dao dí vào bụng.

Thấy vậy Âu Thiếu trấn kinh hoảng sợ “Ưu Ưu dừng lại. Em đang làm cái gì vậy? Mau đưa nó cho anh.”

“Đừng gọi tôi với cái tên Ưu Ưu. Âu Thiếu, nếu anh không nói thì hôm nay chính là ngày dỗ của hai mẹ con tôi.”

Âu Thiếu lập tức quỳ xuống, anh trút bỏ mọi tôn nghiêm của một người đàn ông chỉ để khiến người con gái anh yêu trước mặt bình tĩnh trở lại.

“Xin em! Anh đã mất mẹ rồi, anh không muốn mất cả em và con.”

“Em gái tôi… Con bé…”

“Mất rồi!”

Cô bật oà khóc như một đứa trẻ làm rơi cả con dao xuống mặt đất, lao đến đánh liên tục những cú đấm vào người anh, vừa đánh vừa oán trách.

“Anh nói sẽ chăm sóc con bé cơ mà. Anh nói đã đưa nó đến bệnh viện nơi có bác sĩ giỏi nhất cơ mà. Anh hứa chỉ cần tôi bên anh thì anh sẽ cứu con bé mà. Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao anh lại nói dối tôi? Tại sao lại lừa tôi? Tại sao vậy Dục Âu Thiếu?”

Anh không đánh lại, cứ quỳ một chỗ mặc cho cô chút giận.

Lúc này anh cũng tự trách lắm chứ? Mọi thứ đều do anh, do sự bất cẩn mà gây lên cái chết của Tình Minh.

“Là lỗi của anh, tất cả là lỗi của anh. Tôi hận anh. Anh đi chết đi.”

Cô càng lúc càng kích động đến mất bình tĩnh, hai hàng nước mắt chảy ra ướt nhẹp cả gương mặt, xót xa đáng thương vô cùng. Cô quay người nhặt lại con dao giờ về phía trước mặt anh.

Âu Thiếu không giận cũng không trách cô, nhìn cô với ánh mắt ấm áp nhưng đầy tội lỗi, giọng nói dịu dàng yêu thương.

“Nếu như có thể khiến em bình tĩnh trở lại thì em cứ đâm đi. Là lỗi của anh. Anh xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi tôi.” Bàn tay cầm con dao run run, đôi mắt đỏ hoe sưng lên vì khóc quá nhiều, cứ nhìn anh mà đau rát con tim.

“Vậy thì trả lại tự do cho tôi đi.Tôi buồn chán lắm rồi. Mệt mỏi đủ rồi. Một tình yêu ngay từ ban đầu đã không có kết quả. Một tình yêu nhạt nhoà cay nghiệt… Làm ơn, trả lại cuộc sống bình yên trước kia cho tôi khi chưa có anh. Có được không?”

“Được!” Âu Thiếu nhẹ nhàng đáp lại.

Anh đứng lên, ánh mắt yêu thương nhìn cô vẫn không thay đổi, nụ cười ấm áp ngày ấy vẫn như thế.

Bước chân dần lùi lại cho tới cuối bực thang, giọng nói trầm ấm tràn ngập yêu thương trong đấy nhưng đâu đó vẫn khiến người ta có cảm giác buồn thê lương.

“Anh sẽ trả lại tự do cho em, không còn một Âu Thiếu ép buộc em hay làm em buồn nữa. Từ giờ, em quen ai, yêu ai, anh cũng không xen vào nữa. Cứ sống tốt, anh hi vọng con chúng ta sẽ có một cuộc sống tốt hơn.”

Dứt lời, anh gieo mình xuống những bực cầu thang cao, toàn cơ thể anh bỗng chốc biến mất ngay trước mắt cô rồi lăn xuống.

“Âu Thiếu.” Cô hoảng hốt gọi tên anh, hình ảnh mờ ảo khiến cô không thể di chuyển, chỉ có thể mon men đưa tay ra mò đường.

Anh cứ vậy mà lăn xuống, đầu đập mạnh vào lan can túa cả máu rồi bất tỉnh ngay cho tới khi chạm đất dừng lai.

Một vũng máu chảy ra phía sau đầu anh.

Anh chỉ hy vọng người con gái ấy sẽ mãi mãi không quên anh.