“Thịnh tiểu thư, cám ơn cô.” Iris mới vừa mở miệng, Thịnh Vị Ương đã bị Hoàng Phủ Bạc Ái một phen xách tới trong lòng ngực của mình rồi.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn Iris, ánh mắt lạnh băng sắc bén như đao,
“Cô làm gì?”
Đôi mắt mê người của Iris lập tức bi thương, Thịnh Vị Ương phản ứng kịp, nhanh chóng xua tay giải thích nói,
“Ba tuổi, Iris nói cám ơn với em mà!”
Hoàng Phủ Bạc Ái vô cùng khinh thường trợn trắng nhìn Thịnh Vị Ương một cái,
“Em có làm gì để cô ta cảm ơn à.”
Khóe môi Thịnh Vị Ương kéo một cái, “……”
Đúng vậy! Sao Iris lại cảm ơn cô? Dựa theo người bình thường, không phải công chúa nhà bá tước Anh quốc này nên coi cô như kẻ địch sao?
……
Iris làm lơ mắt sâu rét lạnh của Hoàng Phủ Bạc Ái, lại nhìn về phía Thịnh Vị Ương, mắt xanh bi thương nhẹ nhàng chớp chớp,
“Vừa rồi ở sân bay, Thịnh tiểu thư nhiệt tình hoan nghênh tôi như vậy, chỉ là lúc ấy tôi chỉ lo nói chuyện với ll, quá thương tâm, vẫn chưa có nói cám ơn với cô.”
Thịnh Vị Ương, “……”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Hai vợ chồng ấu trĩ yên lặng nhìn nhau, đột nhiên có chút không còn gì để nói, Thịnh Vị Ương ở trong lòng tán thưởng, công chúa này đi theo tiểu phẩm cuối năm học tiếng Trung còn nói đến rất lưu loát nha!
Thịnh Vị Ương hơi chuyển mắt, “Ba tuổi, vì sao em đột nhiên có loại cảm giác hai chúng ta liên hợp lại khi dễ người ta……”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “Là chính cô ta đưa tới cửa thôi.”
Thịnh Vị Ương, “Tốt xấu gì người ta vẫn là thanh mai trúc mã của anh nha……”
Hàm răng Hoàng Phủ Bạc Ái cắn một cái, gắt gao trừng cô, “Em còn là vợ của anh đấy!”
Thịnh Vị Ương, “……”
Rất vô tội sờ sờ cái mũi, tuy rằng trong lòng cô vui vẻ phấn chấn, nhưng mà, làm người phải phúc hậu, cô vẫn là không nên biểu hiện đến quá rõ ràng ~~~