Thịnh Vị Ương nâng đầu, ý cười xinh đẹp lại không đạt đến đáy mắt,
“Thịnh đại tiểu thư, vừa rồi bạn của tôi giống như không có gọi tên cô mắng ‘ tiện nhân ’, cô có cần kích động dò số chỗ ngồi cho mình như vậy không!
Rốt cuộc xã hội vẫn là nhiều người tốt, ít tiện nhân, có thể xưng thành tiện nhân cũng không có mấy người.”
……
Thịnh Mạt Ly khó có thể tin mở to hai mắt nhìn, không nghĩ tới Thịnh Vị Ương lại có thể cũng móc lấy chỗ cong mắng cô ta.
Khuôn mặt yêu diễm hoàn toàn rút đi một mặt tốt đẹp làm phụ nữ nên có, giương miệng huyết hồng mắng to lên,
“Thịnh Vị Ương, cô cũng dám mắng tôi!
Cô - dã loại không ai muốn này, đừng tưởng rằng cô leo lên nhà Hoàng Phủ, thành Hoàng Phủ thiếu phu nhân liền thật sự chim sẻ bay lên đầu cành làm phượng hoàng!”
“Sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ bị Hoàng Phủ thiếu gia chơi chán! Biến thành giày rách không ai muốn!”
Rốt cuộc, Bạc Tứ nổi giận.
Mẹ nó**! Miệng của người phụ nữ này quả thực còn thúi hơn hố phân! Lại dám mắng thiếu phu nhân của bọn họ như vậy! Anh muốn phá vỡ nguyên tắc chưa bao giờ đánh phụ nữ của anh!
Còn chưa có tiến lên, đã bị Nam Tiểu Tố một phen túm đẩy đến bên cạnh.
Khóe môi Bạc Tứ co rút, “……”
Tròng mắt yên lặng trắng dã, tình huống như thế nào?
……
Chỉ thấy Thịnh Vị Ương đi lên trước một bước, ý cười trong mắt trầm tĩnh không giảm,
“Thịnh Mạt Ly, cho dù Hoàng Phủ Bạc Ái chỉ là chơi đùa với tôi, đó cũng chứng minh tôi có giá trị bị chơi, mà cô lại chỉ có thể hâm mộ ghen tị oán hận.
Đúng không, Tiểu Tố Tố?”
Thịnh Vị Ương quay đầu nhìn về phía Nam Tiểu Tố, chớp chớp mắt, ánh mắt thuần túy kia được gọi là vô tội chọc người thương.