Tiếng chuông điện thoại vô cùng chói tai cắt ngang một buổi sáng yên tĩnh, Kỳ Diệp bị đánh thức không nhịn được gãi gãi đầu, xoay người dúi đầu vào chăn bông, quyết định không thèm nhìn tới tiếng chuông đang reo.
"Reng reng reng reng..."
So với Kỳ Diệp không thèm nhìn tới, tiếng chuông càng không buông tha khiêu khích về phía người đang nằm trên giường. Cuối cùng theo tiếng gầm giận dữ, tiếng chuông đột nghiên ngừng bặt.
"Alo?" Loa mở lớn, lễ phép thu lại tính tình. "Tiểu Diệp à? Là dì Ba Lan* đây! Con đang bận hả?" Kỳ Diệp hơi kinh ngạc, "Dì Ba Lan! Đã lâu không gặp ạ ~ sao hôm nay dì lại gọi đến vậy?" Nhớ lúc còn nhỏ ở thành phố "B", kế bên nhà có một bà dì người Nhật Bản, trong nhà có một cô em gái bốn tuổi rất xinh, Kỳ Diệp bắt đầu hồi tưởng lại. Hồi đó ngày nào cũng đòi mẹ cho cậu qua nhà kế bên chơi chỉ để sờ sờ khuôn mặt nhỏ vừa mềm mại vừa phúng phính tựa như quả táo của em gái nhỏ, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái... Hình như em gái gọi là tiểu Kinh. Đối với Kỳ Diệp khi mới bảy tuổi mà nói, cậu không biết đó là cảm giác gì, cậu chỉ biết mỗi ngày thấy nụ cười hồn nhiên của em ấy thì rất vui vẻ.
(*): Theo tiếng Nhật thì là Namikasa nhưng tui để sang tiếng Trung luôn nha.
"... Alo? Alo? Tiểu Diệp con còn nghe không?"
"À?... Dạ! Xin lỗi! Xin lỗi! Phiền dì Ba Lan nói lại lần nữa được không? Thật xấu hổ..." Bị vùi lấp trong vũng bùn hồi ức, Kỳ Diệp ngượng ngùng hai má đỏ hồng.
"Haiz ~ Dì biết hơi miễn cưỡng, cũng không nhất định là đúng... Nhưng hồi nhỏ không phải con rất thích tiểu Kinh sao? Hay sờ tới sờ lui... Ôi trời, nói chuyện với mẹ con thì bà ấy nói lập tức có thể để con đến hỗ trợ mà ~ bao ăn bao ở, chỉ là phải tự nấu cơm thôi..."
"Chờ đã!!! Dì Ba Lan đang nói gì sao con không hiểu gì hết!" Kỳ Diệp ngơ ngác như hòa thượng sờ đầu mãi mà không có tóc, chỉ nghe cái gì mà bao ăn bao ở? Bộ làm công gì à...?
"Thằng nhóc này, con chê tiếng trung của dì không tốt phải không? Uổng phí trước đây thương con như vậy... Huhuhu nói chung là xin con đến nhà chúng ta chăm sóc cho tiểu Kinh đó mà ~ cha nó đang ở Nhật Bản sắp xếp lại công ty, dì phải qua đó hỗ trợ. Tiền ăn và phí sinh hoạt của tiểu Kinh và con cứ xài của con, cứ vậy đi, rồi dì về sẽ trả lại con sau ~"
"Bíp bíp bíp bíp..."
Trong đầu Kỳ Diệp là âm thanh kết thúc cuộc gọi, tất cả xảy ra quá nhanh khiến cậu không có thời gian suy nghĩ, rồi hôm nay mẹ chạy qua lấy hành lý đuổi cậu đến một khu nhà cao cửa rộng của thành phố A. Bước vào là một căn phòng trong suốt phản chiếu ánh mặt trời chói mắt khiến Kỳ Diệp không mở mắt nổi. Tay che trên trán, có thể thấy được đây là một khu nhà cao cấp. Cửa lớn cao chừng sáu mét, khung sườn bằng gỗ làm tôn lên những nét điêu khắc hoa văn vàng kim, trang nhã mà xa hoa. Tường ngoài cao vót khiến đa số người qua đường có cảm giác ngột ngạc, nhưng bề ngoài lại vô cùng xa hoa mà không mất đi vẻ hào hoa phong nhã, khiến người ta có xúc động muốn ngửa đầu lên chiêm ngưỡng.
Thật ra trong lòng Kỳ Diệp không hề khó chấp nhận như vậy, thậm chí còn có chút chờ mong. Một bên sắp có được một cuộc sống mới, một bên thì nhớ đến em gái nhỏ cậu thích lúc trước, không biết em ấy bây giờ như thế nào, có giống như câu nói "Con gái mười tám sẽ thay đổi"? Chẳng qua thay đổi cũng không sao, khi còn nhỏ đã khiến người ta yêu thích không buông tay, lớn lên rồi có thể sẽ rất nguy hiểm.
Kỳ Diệp cười ngu không xem ai ra gì, không thể không suy nghĩ đến tương lai nha, không chờ được nữa chạy tới trước cửa lớn lấy thẻ ra. Đút thẻ vào máy dò khua tay một phen, không biết vì sao, cánh cửa sáu mét vẫn đóng chặt như trước. "Cái gì... Chẳng lẽ là do... Tôi đến từ nông thôn à!!..." Kỳ Diệp có chút ngốc gãi đầu nghĩ.
"Cậu gì ơi, có thể né qua một chút không." Một âm thanh trầm thấp hữu tính từ phía sau vang lên. "Ngại quá, ngại quá..." Biết được mình đang cản đường người khác, Kỳ Diệp lập tức đi sang bên trái đứng, luôn miệng nói xin lỗi. Sau đó thấy người kia nhanh chóng quẹt thẻ ở máy dò, rồi bấm mấy dãy số ở phía trên, cửa lớn ở trước hai người chậm rãi mở ra.
"Trời ạ! Anh dùng như thế nào vậy? Sao nãy giờ tôi xài không được?" Người kia nghi hoặc quay đầu lại nhìn cậu một chút, lúc này Kỳ Diệp mới nhìn rõ mặt anh ta. Đường nét rõ ràng, mũi cao môi mỏng, góc cạnh nổi bật làm tăng thêm mấy phần khí chất dương cương, con ngươi thâm thúy như muốn đem người hút vào bên trong, vừa cuốn hút vừa mang một chút nguy hiểm.
Kỳ Diệp nhịn không được nghĩ thầm: Một người đẹp trai cao giàu, còn mặc âu phục đeo caravat, là ông chủ nhà ai nhỉ? Hừ! Ông đây không thèm đố kị, ông đây lớn lên cũng không kém, hôm nay ông đây cũng đến đây ở rồi hừ hừ ~
"... Số phòng." "Hả?" Nghe thấy giọng nói quen thuộc, phục hồi tinh thần, mới phát hiện người kia không có quay đầu lại mà bước vào bên trong rồi. "Này anh chờ một chút! Tôi cũng phải đi vào!" Kỳ Diệp nhấc theo một thân hành lý chật vật trốn vào cửa, vừa nhìn bóng lưng người đàn ông kia, vừa chạy qua phòng tiếp tân, cuối cùng bị nhốt lại trước cửa thang máy. "Haiz~ Thật là...! Vốn muốn đến khu mới có thể làm quen với hàng xóm mà... " Dự định mưu đồ bất lương đương nhiên không bị phát hiện, Kỳ Diệp ngốc nghếch lại ngoan ngoãn bấm nút lên lầu.