Sau khi vác đồ đi một vòng tầng 24, cuối cùng mới tìm được nhà số 2406. Kỳ Diệp hít một hơi thật sâu, dùng sức nhấn chuông cửa.
Cạch. Cánh cửa dày nặng ở phía trước cậu bị đẩy ra, sau cửa là một người con trai tóc nâu.
"Xin hỏi anh là?" Thanh âm dễ nghe phá tan bầu không khí vắng lặng, Kỳ Diệp không thể không nhìn chăm chú chủ nhân của âm thanh này. Một người con trai tiêu chuẩn mặt trứng ngỗng mang theo một chút ngây ngô của trẻ con, phối hợp với lông mi dày đậm và mắt nhỏ hoa đào, bên trong còn đọng lại một lớp nước, ánh mắt tràn đầy nhu tình. Nhếch miệng lên thì má lúm đồng tiền khiến người ta khó có thể dời mắt. Nói là nho nhã, nhưng thật ra có thể nói là đẹp trai.
"Cậu là người nổi tiếng hả?" Đây là do Kỳ đại giám định viên sau khi nghiêm túc kiểm tra qua, có được kết luận như vậy.
"Ây... Tôi không phải. Xin hỏi anh tìm ai?" Người con trai nghe xong liền trả lời, ánh mặt chợt lóe qua vẻ kinh ngạc, nhưng giây sau đã khôi phục vẻ dịu dàng vừa nãy.
"À! Thật sự luôn! Tôi còn tưởng hôm nay may mắn gặp được người nổi tiếng trên ti vi chứ. Có điều trông cậu đẹp thật, mong là cậu không để ý những gì tôi đã nói." Kỳ Diệp lải nhải nói một hơi, người con trai đối diện chỉ cảm thấy buồn cười, cũng không thèm nói xen vào.
"...Ui cha! Cái nết này của tôi, quên mất! Xin hỏi tiểu Kinh có ở đây không ạ? Hình như cô bé ở nhà này thì phải?" Kỳ Diệp cuối cùng cũng nhớ tới chuyện quan trọng, hỏi người con trai trước mặt.
"Tiểu Kinh... Là tôi à? Anh muốn tìm An Kinh Giới hả?" An Kinh Giới chỉ ngón trỏ vào ngực mình, nghiêng cổ hỏi.
Kỳ Diệp sửng sốt một chút không phản ứng lại, sau đó vừa phất tay liên tục vừa lắc đầu, "Không phải không phải!! Tôi đang tìm em gái nhỏ! Lúc đó tôi bốn tuổi, đúng rồi em ấy là học sinh cấp ba!! Là nữ sinh cấp ba!!", Kỳ Diệp như bắt được cọng rôm cứu mạng, quyết định liều một lần, không ngừng bác bỏ ý nghĩ đang lóe trong đầu.
Đang nhảy tưng tưng thì bất chợt tay bị tóm lấy, trong nháy mắt, khuôn mặt đẹp trai của An Kinh Giới phóng to ngay trước mặt Kỳ Diệp. "Anh được mẹ em gọi tới chăm sóc em phải không? Là anh trai hàng xóm lúc trước? Cái gì Diệp ấy? Thật xin lỗi lúc đó em còn nhỏ quá nên quên mất tiêu." Lộ ra một nụ cười quyết thắng, trong lòng cũng tạo pose thắng lợi. Quen với cuộc sống một người không bị ràng buộc, lúc người nọ còn chưa tới, ban đầu định vứt cho mấy ngàn rồi đuổi đi. Ai ngờ đâu "Anh trai hàng xóm" đưa tới cửa, vẫn là bộ dạng thỏ trắng nhỏ ngốc nghếch đáng yêu! Tên sói gặp được món ngon hợp khẩu vị đã chảy nước miếng từ lâu.
Nhưng con thỏ trắng nhỏ bây giờ đang chấn kinh như bị sấm sét đánh trúng, ai mà ngờ được tiểu Kinh mà mình mong nhớ ngày đêm (thật ra cũng mới một ngày một đêm) lại là con trai!! Mà sự thật tiếp tục đả kích hi vọng của Kỳ Diệp, chính là dáng vẻ của người con trai trước mặt, chẳng trách lúc nãy vừa nhìn thấy cái tên này, cậu có một cảm giác quen thuộc, mà cậu chỉ tưởng lầm là một người nổi tiếng nào đó!! Giờ nghĩ lại một chút, không phải cái mặt này cũng giống y như bé đào nhỏ trong ký ức sao! Có cần phải hố như vậy không!! Đm đm đm. Mộng xuân của mình cứ bị vô tình chà đạp như vậy sao...
"Gần quá rồi đó! Cái tên khốn này!" Ý thức được An Kinh Giới chỉ cách mặt mình còn 10cm, Kỳ Diệp một tay đặt lên mặt y đẩy ra.
"Huhuhu... Tiểu Diệp anh được lắm... Chúng ta mười mấy năm chưa gặp, giờ anh làm vậy với em, em vẫn còn nhớ anh lắm đây..." An Kinh Giới hai tay bụm mặt, giả bộ làm cô vợ oan ức, tầm mắt thì xuyên qua khe hở liếc trộm phẩn ứng của anh trai nhỏ.
"Đừng xài chiêu này, mẹ con em giống hệt nhau!! Với lại khi nãy rõ ràng em vừa bảo là quên..." Lời còn chưa nói hết, An Kinh Giới không nói gì đưa hành lý dẫn người vào trong nhà, sau đó bắt đầu mở chế độ tiếp khách.
"Mang hành lý nhiều như vậy chắc mệt lắm! Thật sự khổ cho anh! Đây đây... Chỗ này là phòng của anh, à! Cái kia để em tới làm là được, anh mau thả ra đi. Phòng của em ở đối diện, có việc cứ gọi em. Ngày mai em sẽ đi làm chìa khóa liền, anh cứ cẩn thận ở lại đây đi!" Ngay đó, đứng trước thế tiến công của sói, Kỳ thỏ trắng cứ thế mà rơi vào giếng sâu không đáy, không biết sẽ là họa hay là phúc đây?
Đến gần tối, Kỳ Diệp chưa quên sứ mệnh của mình, cậu gõ gõ cửa phòng của An Kinh Giới, "Này... Buổi tối em muốn ăn cái gì vậy?" Nửa ngày cũng không có ai đáp, Kỳ Diệp lại gõ gõ.
"Em đâu rồi?" Cẩn thận từng chút một hỏi lại lần nữa.
Kỳ Diệp quyết định đi tới cửa trước, xem coi giày y còn ở đó không, học sinh cấp ba đang là thời kỳ trưởng thành, thường hay vui chơi với bạn bè, không chừng đã đi ra ngoài.
"Cái này... Là giày của nó hả?" Kỳ Diệp cầm lấy một chiếc giày vải thường màu cam sáng bóng, ngồi nhìn một phen, nghĩ thầm tên này cũng quá xinh đẹp rồi chứ? Trải qua lần gặp mặt buổi sáng, Kỳ Diệp hoàn toàn có thể tưởng tượng một An Kinh Giới xuyên thủng phong cách, trên mặt chợt xuất hiện ba cái hắc tuyến, sau đó vì sự biến mất của em gái tiểu Kinh mà thở dài.
"Ầm!" Đột nhiên một tiếng vang thật lớn dẹp bỏ tâm tư của Kỳ Diệp.
Biết được từ bên ngoài truyền đến, Kỳ Diệp lập tức ném chiếc giày trên tay xuống, nhanh chóng mở cửa xông ra ngoài.
Cảnh tượng ngoài cửa khiến Kỳ Diệp hít một hơi, chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục cúi mặt nằm sấp ngã vào cửa nhà kế bên, không hề nhúc nhích.
Kỳ Diệp quả thực bị dọa sợ, lập tức chạy tới nâng người đàn ông kia dậy, trở mình để anh tựa lên người mình. Bây giờ Kỳ Diệp mới phát hiện, không phải người này lúc sáng giúp cậu mở cửa sao? Sao anh ta lại ngã ở đây?"
"Anh có sao không vậy!! Sao rồi? Còn sống không? Haiz, thôi cứ để tôi gọi xe cứu thương tới." Nói rồi móc điện thoại trong túi ra.
"A..." Trên người anh ta như dùng hết chút sức lực cuối cùng, giơ tay kéo Kỳ Diệp lại, ngăn không cho cậu gọi.
"Đói bụng... Thôi... À..." Người đàn ông lại phát ra một tiếng rên.
Đại khái đã hiểu rõ nguyên nhân té xỉu của người này, Kỳ Diệp thở phào nhẹ nhõm, ít nhất sẽ không xảy ra án mạng.
Vòng tay người nọ qua vai mình, Kỳ Diệp cố hết sức nâng cơ thể tứ chi vô lực của anh ta lên, mới biết được cơ thể của người này thuộc loại cao to, khoảng chừng 1m85, nghĩ lại dáng vẻ thấp và gầy hơn người bình thường của mình khiến Kỳ Diệp ghen tị không thôi. Có điều mạng người quan trọng, bỏ đi tính xấu xa trong lòng, bây giờ trước tiên phải tỏa ra vầng hào quang mới được, Kỳ Diệp liền mang "ân nhân" mình nhặt được vào nhà.