Hạnh Phúc Ấy Liệu Có Phần Em

Chương 12: Lặng lẽ



Trong phòng lúc này bỗng dưng lại rơi vào tĩnh lặng, An Nghiên Hy đột nhiên muốn rời đi, cô đứng bật lên.

"Em đi đâu?"

An Nghiên Hy ngoảnh mặt lên nhìn, giọng cô khẽ run run, nói:

"Tôi...tôi đi về nhà."

"Không. Ai cho em về?"

Câu nói vừa dứt, Lục Phong Diễn liền tiến đến sát gần chỗ An Nghiên Hy đứng. Anh kề sát mặt mình vào mặt cô, giọng trầm thấp mê hoặc lại nói:

"Hiện tại ở lại đây đi, khuya rồi."

An Nghiên Hy muốn cách xa cũng không tài nào làm được, vì hiện tại hắn rất rất gần cô, mà xung quanh lại chẳng còn chỗ nào để lách.

"Tôi không thể làm phiền anh, tôi có thể về được mà..."

"Ngoan nào, đừng bướng bỉnh." Giọng ngày càng nhẹ, anh như dỗ dành cô gái nhỏ, thật khác với lúc ban đầu rất nhiều!

An Nghiên Hy dù có được người đàn ông nói dịu, nhưng thực sự ở đây cô không có cảm giác an toàn, cô sợ lắm, đặc biệt là phải đối diện với người đàn ông trước mắt.

Lục Phong Diễn rất giỏi quan sát, tất cả hành động và biểu cảm của An Nghiên Hy anh đều thu hết vào tầm mắt, bấy giờ anh mới nhớ ra một chuyện cần phải hỏi.

"An Nghiên Hy, tôi hỏi em. Tại sao lại bị thương? Vì sao lại ngồi trên cầu vào giữa đêm khuya như vậy?"

Câu hỏi thốt ra, An Nghiên Hy bỗng rùng mình một cái rõ, cô im lặng, về chuyện này thực sự không thể chia sẻ với ai được.

"Em nói đi, sao không trả lời tôi?"

"Lục tổng, xin anh đừng hỏi nữa có được không? Tôi không xứng đáng để anh quan tâm đến, cũng không có lợi gì cho anh, và tôi cũng không muốn anh phải nhọc lòng vì những điều không đáng, thật xin lỗi và chân thành cảm ơn anh."

An Nghiên Hy gồng mình nói ra một hơi thật dài, nếu không nói ra những lời này cô sẽ gây ra sự phiền toái cho họ mất.



Anh nhìn cô chăm chú, lần đầu tiên sau hai năm qua anh chịu nhẫn nại mà quan tâm đến một ai đó bằng sự dịu dàng này, cũng là lần đầu tiên có một cô gái gan dạ dám nói lời không phiền đến anh! Từ chối khéo sự quan tâm của anh như vậy!

Đúng là rất thú vị!

"Đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi, nếu em không nói, tôi hôn nát môi em, tin không?" Lục Phong Diễn đột ngột chuyển giọng, anh bá đạo mà nhắn mạnh từng chữ.

An Nghiên Hy run rẩy, cô đã chọc gì đến hắn ta sao? Hay cô đã nói từ nào sai rồi?

"Xin lỗi, thành thật xin lỗi, Lục tổng đừng giận!"

Cô cúi người xuống thấp, dáng vẻ xin lỗi thuần thục như thực sự đã quen thuộc, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn cứ liên tục cúi đầu, anh thật sự không thể nào chịu được!

"Được rồi, nếu em không nói thì ở lại đây ngủ!"

An Nghiên Hy gật đầu lia lịa, cô như người phạm lỗi được ân xá, dáng vẻ trông vừa đáng thương vừa khiến người khác không thôi chịu được. Bởi cái sự chân thành đó.

Không lâu sau, đột nhiên cửa phòng lại được gõ, sau khi được cho phép, người phụ nữ trung niên chầm chậm bước vào với dáng vẻ cung kính.

"Cậu Lục, trang phục đã được chuẩn bị xong ạ."

"Đặt trên bàn đi."

Người phụ nữ kính cẩn nhẹ nhàng mà đặt khay trang phục lên chiếc bàn đa dụng gần đó, sau đó là đứng trước mặt Lục Phong Diễn nói thêm:

"Cậu Lục, cậu chủ vừa nhờ tôi chuyển lời đến cậu rằng là: Diễn, nhớ đừng có hù dọa người ta sợ đấy nhé, mình ở phòng kế bên, có gì cần giúp đỡ cứ alo một tiếng, mình đây liền đến hộ giá ngay."

Lục Phong Diễn cau chặt mày, phải lúc nào Đằng Khải cũng nghiêm túc như trong lúc làm việc thì thật tốt, anh cần cậu ta dạy cách ứng xử hay sao? Đúng là dư thừa...

Sau khi người phụ nữ trung niên ra ngoài, lúc này Lục Phong Diễn mới quay sang An Nghiên Hy mà nói:

"Đồ em đang mặc đã bẩn rồi, cầm lấy và vào trong thay đi, chú ý đến vết thương đừng chạm nước." Anh hắt mặt về phía chiếc bàn đa dụng kia.

An Nghiên Hy vâng lời, cô bây giờ cứ nghe mà thực hiện, không chống cự như trước.

...



Bên trong căn nhà nhỏ chật hẹp.

"Tôi đã nói rồi, con Nghiên Hy sớm muộn cũng phải trả hiếu cho chúng ta, hôm nọ ông có nghe trưởng khu vực nói gì không? Nghe nói nhà họ Lăng đang cần tìm con dâu, tiêu chí không cao, chỉ cần hằng ngày làm việc nhà và chăm sóc cho con trai bị tật nguyền chân của họ là được."

"Ông thấy thế nào?"

Ông An Dư Hành chiêm nghiệm, sau cuộc cãi vã khi nãy thì bây giờ hai vợ chồng lại cùng nhau ngồi hòa hoãn.

Tiếp đến đó là tới sự nhẫn tâm mà hai con người được An Nghiên Hy gọi một tiếng là ba là mẹ tính toán xem cô như một món đồ vật có nhiều công dụng sinh lời cho họ.

"Được đấy, cũng tốt. Hàng tháng gửi tiền chu cấp cho tôi ăn uống sinh hoạt là được, dù sao thằng đó cũng tật nguyền, chuyện con nhỏ này không còn t.r.i.nh tiết cũng không quá ảnh hưởng. Mai bà cứ sang họ tìm hiểu thêm xem."

"Được."

Cuộc hội thoại giữa hai người nhanh chóng kết thúc, kèm theo đó là cơn gió lạnh vô tình thấp thỏm thoảng qua. Thật sự đây là tình yêu thương của ba mẹ sao? Sao lại vô tình đến như vậy?

An Sở Nhiễm đứng trong một góc khuất, cô bé cứ khóc thút thít không một tiếng động, cô bé từ nhỏ đã nghe và nhìn thấy rất nhiều trận đánh mắng của ba mẹ dành cho chị gái, do còn quá nhỏ và không thể bênh vực nên đành ngậm ngùi lặng thinh.

Tính cách cô bé khá hống hách, nhưng phía sau cũng là một cô bé phải chịu cảnh bạo lực. Tuy vậy, những phần bạo lực ấy đều do An Nghiên Hy gánh cả phần cho em.

"Em xin lỗi!"

...

Sự tĩnh lặng của đêm khuya, khói lam từ ngọn đèn đường nhỏ tán vào không gian xám xịt, một cảm giác u mơ mà xa xăm.

An Nghiên Hy lạc lõng một mình trong căn phòng đã tối đèn, gợn thoi thóp giọt nước mắt trên gò má nho nhỏ, sự đau khổ và cô đơn trong tâm hồn mà cô phải chịu thực đã quá đỗi lớn. Nỗi buồn ấy như một cây kim nhỏ cứ mãi châm chích trong lòng, không thể thoát khỏi, chỉ có thể chìm đắm trong cảm xúc lặng lẽ và u buồn.

Lục Phong Diễn từ khi rời khỏi căn phòng kia, anh đã liền di chuyển đến một căn phòng khác để ngủ. Thực sự ban đầu trong dự tính của anh nào có việc đi chỗ khác!

Nhưng, một nam một nữ trong một phòng như thế thực sự là... Với cả anh nhu cầu cũng rất cao, anh mà trong đấy thì mọi việc lại vỡ lẽ. Huống chi An Nghiên Hy lại rất hợp mắt anh, đôi mắt trong vắt cùng khuôn mặt xinh đẹp ấy khó lòng mà cưỡng lại được.

Đột ngột anh chợt nhớ đến, anh đã từng ngủ qua với bao nhiêu cô gái, nhưng chưa có ai từng được anh ngủ qua hai lần cả! Và đấy cũng là quy tắc riêng của anh.