Hạnh Phúc Ấy Liệu Có Phần Em

Chương 21: Nợ mới nợ cũ



Thấm thoắt hôm nay cũng đã đến kỳ hạn trả nợ với số tiền nợ còn lại.

Từ sớm ba mẹ đã một lần nữa trốn mặt bằng cách rời khỏi nhà, để lại một mình An Nghiên Hy tự lực chống đỡ.

Thử hỏi mà xem, bao nhiêu đây điều mà An Nghiên Hy làm và hy sinh vẫn chưa đủ tốt sao? Cô chưa từng than vãn hay kêu la vất vả, dùng hết sức lực của bản thân mình mà vun vén. Và rồi kết quả nhận lại là vẫn mãi không được một lời ba mẹ công nhận!

Hay chỉ đơn giản vì những điều mà cô làm họ vẫn chưa thấy đủ?... (7)

Bóng dáng nhỏ nhắn của An Nghiên Hy ngồi một góc cô đơn trên chiếc sofa cũ kỹ. Tâm trạng cô thì ngày nào cũng tệ, chỉ là không biểu cảm chứ không phải không áp lực và stress.

"Ồh, em gái lại ở nhà một mình nữa à?

Vừa tới cửa đám người đòi nợ đã ồn ào.

Vẫn là những thanh niên đòi nợ khi trước, dáng người cao cao, cách ăn nói cũng chả nghiêm túc là bao nhiêu.

An Nghiên Hy gật đầu, cô đứng bật dậy, tiến sát lại gần họ một chút mới trầm giọng nói:

"Tổng lãi suất và nợ cũ là bao nhiêu?"

"60 triệu. Nhưng mà còn nữa, lão ta vài ngày trước có ghé sang sòng bạc, nợ thêm 40 triệu"

"Sao em gái, nợ mới nợ cũ em tính thế nào?"

An Nghiên Hy bất lực vô cùng, cô như một cái máy rút tiền chẳng hơn chẳng kém.

"Tôi trả hết cho các anh. Nhưng tôi có một chuyện, có thể cầu sinh không?"

"Sao nào?"

"Tôi hiểu quy luật của các anh. Nhưng... các anh có thể nếu lần sau ba tôi có đến đừng cho ông ấy vay thêm nữa được không? Tôi thật sự không còn tiền để trả nữa, thật đấy."

Đôi mắt trong veo của An Nghiên Hy hằn đỏ lên, nỗi đau đớn và khổ sở tột cùng trong cô như sắp va phải giới hạn.

"Không có chuyện gì là trao đổi suôn được cả, thế giới xã hội này là phải trao đổi có lợi, bọn anh nói vậy chắc bé hiểu mà đúng không?"

Ý sâu xa khỏi cần nói rõ An Nghiên Hy cũng đủ hiểu được, cô không muốn bản thân lại một lần nữa đánh đổi quá lớn nên quyết đoán từ chối khéo ngay.

"Ba tôi đã hết nợ, cảm ơn các anh

Giấy nợ cũng bị xé hết đi. Bây giờ đã hết nợ nần, nhưng chưa chắc ngày mai ngày kia ba cô lại không mang nợ về.



Tấm thẻ đen khi trước cũng vẫn còn lại một ít, An Nghiên Hy tính toán hết cả, số tiền còn lại cô phải giữ để chi cho con đường học hành của Sở Nhiễm, tương lai của cô đã không có, nhất định của em gái phải sáng lạng hơn, và đừng như cô của hiện tại mà tối tâm hết cả một đời.

Bây giờ cả một gia đình chỉ có mỗi An Nghiên Hy phải xoay sở đủ đường, tiền lương hàng tháng cũng phải đưa cho mẹ lo việc ăn uống sinh hoạt cho cả nhà, có khi còn chả đủ vào đâu. NOW

Cơm áo gạo tiền cứ mãi xoay quanh, dạo này An Nghiên Hy cứ hay lao lực và có dấu hiệu suy nhược cơ thể, cô gầy gò đi và xanh xao lên rất nhiều.

"An Nghiên Hy, cô chờ tôi với...

Châu Đình do mãi tìm kiếm cái gì đó trong tủ chứa dụng cụ, khi anh xoay sang

đã thấy An Nghiên Hy bỏ đi cả đoạn xa.

Đuổi mãi anh mới kịp theo An Nghiên Hy, thở hì hục anh vội nói:

"Nghiên Hy, cô làm gì mà đi nhanh thế?"

"Nếu không nhanh sẽ trễ giờ mất."

"Mà Nghiên Hy này, cô đã ăn sáng chưa?"

"Tôi vẫn chưa, thế còn anh thì sao?"

"Tôi cũng chưa" Châu Đình vừa nói vừa cười thích vui vẻ.

Chẳng biết An Nghiên Hy từ lúc nào đã cướp đi trái tim anh, mỗi lần gặp cô con tim anh cứ vô thức loạn nhịp. Cứ ngỡ ban đầu chỉ đơn giản là muốn chinh phục nhưng không. Người ta có câu, mưa dầm thấm lâu, và trường hợp của Châu Đình điển hình là như câu nói trên. Qua một thời gian tiếp xúc, cảm xúc trong lòng thay đổi ngày càng rõ rệt.

An Nghiên Hy cười nhẹ, một thời gian tiếp xúc gần với Châu Đình nên cô cũng khá hảo cảm. Châu Đình thì lúc nào làm việc bên cạnh cô anh cũng vui vẻ và lan tỏa niềm vui đó sang người bên cạnh.

Nơi mà hai người chuẩn bị đến để thực hiện công việc là một địa điểm tọa ở khu trung tâm, cụ thể là một căn biệt thự đã không xử dụng trong một thời gian kha khá lâu rồi.

"Chẳng biết chủ của căn biệt thự này là ai vậy nhỉ, thần thần bí bí thật khiến tôi rất tò mò."

Lần này không chỉ có mỗi An Nghiên Hy và Châu Đình đi mà còn có thêm một người trạc tuổi đi cùng, cũng bởi căn biệt thự quá lớn, nếu chỉ hai người thì không kịp tiến độ hoàn thành.

Cô ta vừa đặt chân vào khuôn viên đã tò mò nói sang An Nghiên Hy và Châu Đình đi bên cạnh.

"Cô có biết tò mò quá sẽ hại bản thân không?"

"Tôi chỉ nói thế thôi, cậu làm gì mà cau có, cũng không có ai nghe thấy, sợ gì chứ."

"Sao cô chắc chắn?"



Châu Đình ngay từ phút đầu đã không thích cô ta, hễ đi đâu hay làm gì cũng thích tò mò, chẳng như An Nghiên Hy của cậu đằm thắm, ôn nhu.

Bị hỏi câu này khiến cô ta hơi sượng người, thế là cả một ngày làm việc hôm nay hai người họ cứ thế mà không được hòa thuận.

"Châu Đình, anh lấy giúp tôi chiếc khăn ở ngay bên thùng phía sau được không?"

An Nghiên Hy chú tâm lau và lau cửa sổ phía bên ngoài, do cô đang đứng trên cao nên khó di chuyển lên xuống, bắt buộc phải nhờ đến người khác lấy hộ.

"Ở đâu?"

"Ở chiếc thùng phía sau ấy."

Khoan đã... giọng nói..?

An Nghiên Hy vội dừng mọi hành động, cô xoay vội mặt lại liền mắt chạm mắt với con người kia.

"Xuống đây.

Còn chưa hết kinh ngạc, Lục Phong Diễn lại một lần nữa khiến An Nghiên Hy hoang mang tột cùng.

"Tôi bảo em xuống đây em không nghe à?"

Lục Phong Diễn đưa tay đẩy nhẹ gọng kính lên cao vừa đưa giọng nói sang An Nghiên Hy phía bên trên.

An Nghiên Hy leo xuống, cô chẳng hiểu hắn ta lại là đang muốn gì, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

"Lục tổng"

"Châu Đình là ai?"

An Nghiên Hy ngớ người bởi câu hỏi. Phải mất vài giây sau cô mới có thể trả lời được cho câu hỏi ấy.

"Anh ấy là bạn cùng công ty với tôi."

"Lục tổng, sao anh lại ở đây?" Trong vô thức cô lỡ miệng hỏi ra.

Lục Phong Diễn trầm mặt, hai tay thong dong bỏ vào túi quần mà thông thả đứng đối diện nhìn chăm chăm An Nghiên Hy.

"Vì sao tôi không thể đến?"

"Ý tôi không phải...