"Anh.. anh làm gì vậy?" Đột ngột Lục Phong Diễn bước lại gần sát, khiến cô hốt hoảng mà bước lùi về phía sau.
"Đứng yên!" Anh nghiêm giọng, bắt buộc cô phải nghe theo.
Tay Lục Phong Diễn khẽ đưa lên cao, hướng về phía An Nghiên Hy bằng hành động đột ngột. An Nghiên Hy vì thấy hành động có chút quen thuộc, những tưởng anh muốn tác động nên cô liền lấy tay che đi khuôn mặt mình.
Chính hành động của An Nghiên Hy làm Lục Phong Diễn ngơ ngác, anh chỉ muốn gỡ bỏ đi mạng nhện trên tóc cô thôi, không nghĩ cô lại nhạy cảm đến như vậy!
"Tôi không đánh em, em đừng sợ!"
An Nghiên Hy đưa đôi mắt ngờ vực nhìn anh bằng ánh nhìn thuần khiết, trông cô lúc này tỏa ra sự ngây thơ và có chút gì đó buồn tẻ lặng thầm.
Phải mất vài giây sau cả hai mới điều chỉnh lại được cảm xúc trong mình, mà đúng hơn chỉ có mình An Nghiên Hy thôi, về phần Lục Phong Diễn anh thì đâu có gì cần phải suy nghĩ hay điều chỉnh.
"Cô làm cái trò mèo gì vậy hả? Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng hay sao?"
Từ phía xa xa bên trong biệt thự vọng ra lời chất vấn của Châu Đình, nghe thoáng qua cũng đủ thấy họ lại xung đột nữa rồi.
"Người đàn ông em nhắc đến đó sao?"
Lục Phong Diễn ném ánh nhìn lạnh ngắt về hướng phát ra tiếng nói, bóng dáng cao gầy dần dần tiến gần lại phía anh.
...Vâng."
Câu nói của An Nghiên Hy vừa cất lên, Châu Đình cùng với người phụ nữ đi chung buổi đầu cũng đến.
Những cặp mắt va nhau, tạo thêm cho bầu không khí ngày càng ngột ngạt và bức bối hơn. Lúc này ánh nhìn của Lục Phong Diễn ngày càng lạnh dần.
Chả khá hơn Lục Phong Diễn là bao, Châu Đình cũng không có lấy chút thiện cảm nào với cái người đang đứng vô cùng sát gần người con gái anh để tâm. Ánh nhìn của hai người đàn ông cứ thế tạo ra sức ép lớn mạnh.
An Nghiên Hy đứng ở giữa ngột ngạt không thôi. Hai mắt cô trong veo liên tục nhắm rồi lại mở ra, bất ngờ cô bị cái kéo tay của một ai đó làm tỉnh người.
"Đây là ai thế Nghiên Hy?"
Người phụ nữ kia kéo mạnh cô về phía cô ta, tự tung tự tác vỗ vào tấm lưng mảnh mai của An Nghiên Hy một cái rõ đau.
"... Là..."
"Là chủ của căn biệt thự này." Trợ lý Lâm từ bên ngoài khuôn viên đi vào, cậu nhanh mềm nhanh miệng tranh lời nói với An Nghiên Hy.
An Nghiên Hy định chỉ giới thiệu thân phận Lục tổng mà cô biết thôi, nào nghĩ xa, cũng không ngờ tới căn biệt thự này lại là của vị này đâu. Chẳng trách anh lại tự do đi vào như vậy!
Hết ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác, mọi người bất giác đều không hẹn mà cúi nhẹ đầu xuống. Ở mảnh đất Vân Đô hoa lệ này, những người sở hữu những căn biệt thự cao cấp kiểu này chỉ có người có địa vị cao cấp, còn họ phận là một nhân viên dọn dẹp vệ sinh tầm thường nhỏ bé nên biết kính trọng sẽ tốt hơn không.
Dù Châu Đình có khó chịu với Lục Phong Diễn thì lúc này cũng phải miễn cưỡng dẹp xuống, anh hiện tại ở mảnh đất xa lạ này nào phải thiếu gia của gia tộc nhà họ Châu, đi đâu thì văn hóa đấy!
Cả buổi dọn dẹp thế là An Nghiên Hy đều phải chịu đựng sự quan sát không rời tầm mắt bởi một ai đó. Cô không còn sự tự nhiên để làm, cái ánh mắt nhìn muốn xuyên thấu hồng trần của Lục Phong Diễn thực sự khiến người khác ngột ngạt.
Cắn răng dè chừng, An Nghiên Hy vừa tập trung cho công việc vừa phải để
mắt ghé sang xem rốt cuộc cô đã làm gì phật lòng khiến hắn ta quan sát cô kiểu như thế.
"Lo mà tập trung đi, tôi không cần em quan tâm đến tôi!"
Cái bộ dạng vô tư như muốn khiêu khích người khác của anh thật quá đỗi đáng ghét, nhẹ nhàng đưa tay đẩy gọng kính lên cao, vừa đưa giọng ngoáy vào.
An Nghiên Hy thôi dẹp cái ánh nhìn lén đó sang một bên rồi lại lao đầu vào mở bộn rộn công việc cần xử lí.
Hành động vụng về của cô khiến Lục Phong Diễn khẽ cười giấu giếm, chẳng biết tự bao giờ mỗi khi gặp cô gái nhỏ này lại khiến tâm tình anh thoải mái dễ chiu.
Mặc kệ có bốn con mắt nào đó ở phía xa xa đang ngó nghiêng mình, Lục Phong Diễn trước mắt vẫn là bản thân anh thích gì làm nấy, mọi vạn vật xung quanh chẳng đáng để anh để tâm vào.
Lâm Khởi đi vòng vòng cả biệt thự lúc này đã muốn sụm cặp chân, chả biết sếp anh hôm nay có ổn lắm hay không, đột nhiên bắt anh đi tới đi lui đi xuôi đi ngược cả cái biệt thự to khiếp này.
Ngồi yên một chỗ Lục Phong Diễn canh đúng một người, nhưng đều hành vật cả mọi người không ít. Kể cả trợ lý ruột cũng phải lãnh đạn.
"Cô An, cô đã làm gì hay chọc gì Lục tổng à?"
"không có..."
"Sao anh ấy lại hành vật chúng ta thế này?"
Lâm Khởi bất mãn tiếp cận An Nghiên Hy mà nói, kể khổ.
"Lục tổng đi với anh đến đây, sao anh lại hỏi tôi?" Cô đáp lời bằng âm điệu nhẹ nhưng chắc.
"Tôi chưa từng thấy anh ấy như thế này bao giờ, thật đấy, từ khi gặp cô cho đến nay Lục tổng cứ hay có biểu hiện lạ và bất thường...
An Nghiên Hy chả hiểu ý của Lâm Khởi đang nói, đột ngột mọi việc lại rơi lên người cô là sao nhỉ? Cô thực sự là nguyên nhân?
"Cô đừng căng thẳng như thế, tôi cũng không có ý xấu gì đâu, chúc cô may mån!"
Lâm Khởi cười nhẹ, chúc cô may mắn lại có hàm ý gì nữa đây?
30 phút sau.
"Nghiên Hy, hay cô cứ về nhà trước đi, dụng cụ cứ để tôi đem luôn phần cho cô được rồi." Châu Đình cười dịu, dành lấy những túi đồ trên tay An Nghiên Hy đang cầm.
"Không cần ph...
"Được thật mà, đừng từ chối, tôi đi đây, về nhà an toàn nhé!"
An Nghiên Hy cũng đành chịu thua, dạo này Châu Đình rất hay nhiệt tình với cô, đúng là rất lạ lẫm.
Chần chừ đứng vài giây, An Nghiên Hy mới chịu bước đi ra đường lớn. Nhưng mà..
"An Nghiên Hy, lại đây!"
Cô tròn mắt, sự khó hiểu cho ngày hôm nay thực sự đã quá đỗi bất bình thường.