Hạnh Phúc Của Anh Mang Tên Em

Chương 3: Vô Tình Chạm Mặt Nhau (1)



Sau khi buổi học kết thúc,như đã hẹn cả ba cô gái chờ nhau rồi cùng về nhà Gia Hân thăm bà ngoại cậu ấy và khuyên bà đi bệnh viện để bác sĩ khám qua cho bà xem bệnh tình ra sao.cả 3 vừa đi bộ vừa nói chuyện với nhau rất vui vẻ.Gia Hân lên tiếng hỏi Hạ Chi.

-Tiểu Chi ba cậu đã khỏe hơn chưa?nếu ba cậu chưa khỏe thì cậu cũng khuyên bác đi tới bệnh viện khám đi chứ chủ quan là không được đâu.

Hạ Chi thở dài nói.

-Tớ cũng nói ba đi khám nhiều lần rồi nhưng ba tớ không đi,mà tớ nói nhiều thì ba nói ba sẽ tự đi nhưng tớ biết ba nói vậy thôi chứ ba không đi đâu vì ba tớ lo tốn tiền rồi nỡ ba tớ khám bác sĩ nói ba bị làm sao tớ lại lo lắng.

Tuệ Nhi bên cạnh cũng thở dài nói.

-Giờ tớ chỉ mong nhanh chóng học xong,ra trường đi làm kiếm thật nhiều tiền cho mẹ tớ đỡ khổ thôi.trời lạnh buốt nhìn mẹ loay hoay dậy sớm nấu cháo tớ thấy thương mẹ quá.

Gia Hân cũng đồng tình nói.

-Tớ cũng vậy,bà ngoại tớ có tuổi rồi tớ lo bà cố quá sức khỏe sẽ yếu đi rồi lại ốm đau nữa tớ sợ không còn ai bên cạnh tớ nữa.

Thật ra đó cũng là nỗi lo của cả ba cô gái nhỏ này sợ một mai chỉ còn mình họ bơ vơ trên cuộc đời này.đang vừa đi vừa nói chuyện thì họ bất chợt thấy một đám đông đang đứng vây quanh một bà cụ bán vé số đang quỳ ở đó,đối diện có một cô gái đang đứng đó không ngừng mắng chửi bà cụ tội nghiệp.thật ra cả ba cô gái không phải những người nhiều chuyện nhưng lúc này họ cũng muốn tới xem rốt cuộc bà cụ bán vé số kia đã chọc giận gì cô gái chua ngoa kia để bị bắt quỳ và sỉ nhục như thế.khi họ tới gần thì tiếng mắng chửi của cô gái chua ngoa kia càng rõ hơn.

-Bà già bẩn thỉu ai cho bà dựa vào xe của tôi rồi làm bẩn như thế hả?bà có biết chiếc xe của tôi đáng giá bao nhiêu không?bà có làm cả đời cũng không đủ để sờ vào nó đâu.....

Bà cụ bán vé số đang quỳ ở đó không ngừng chắp tay van xin.

-Cô à tôi không cố ý làm bẩn xe cô,hơn nữa tôi chỉ muốn dựa nhờ vào xe của cô một chút vì tôi bị say nắng nên chóng mặt thôi,có gì cô dơ cao,đánh khẽ tha cho tôi nhé...

Nhưng dù bà cụ van xin cô gái kia vẫn không ngừng xỉ vả bà cụ bằng những từ ngữ rất khó nghe,lúc này cả ba cô gái sau khi hỏi qua chuyện của bà cụ và cô gái kia thông qua người đứng gần đó ,và dường không thể nghe thêm được những lời mắng chửi của cô gái kia dành cho bà cụ nữa Hạ Chi mới lên tiếng.

-Này chị ,bà cụ đã quỳ xuống xin chị tha lỗi rồi mà sao chị vẫn nói bà khó nghe như vậy? .

Lâm Uyển Phương người đang mắng chửi bà cụ lúc này đưa đôi mắt nhìn tới người vừa xía vào chuyện của mình,cô ta hơi choáng trước khuôn mặt mộc của Hạ Chi vì quá xinh đeph và đáng yêu. nhưng một lúc sau cô ta đã lấy lại bình tĩnh trừng mắt nhìn Hạ Chi.

-Có liên quan gì tới mày sao?tao mắng bà già bẩn thỉu kia vì bà ta dám làm bẩn xe tao,mày từ đâu xen vào muốn lo chuyện bao đồng sao?.

Lúc này Gia Hân và Tuệ Nhi đã tới đỡ bà cụ tội nghiệp đứng lên,có ai đời một cô gái khỏe mạnh lại bắt một bà cụ già cả,ốm yếu thế này quỳ ở đường van xin một người bằng tuổi cháu mình không chứ?thật quá quắt mà.Hạ Chi lên tiếng nói tiếp.

-Không phải chúng tôi lo chuyện bao đồng mà là thấy chuyện bất bình nên phải lên tiếng,đồng ý là bà tự ý dựa vào xe của chị nhưng chỉ vì thế mà chị chửi bà xối xả như vậy chị xem có coi được không?.

Gia Hân lấy chai nước trong cặp ra đưa cho bà cụ uống rồi lên tiếng.

-Tôi không biết với chị bà bẩn thỉu ra sao nhưng cái nết của chị thì nó thật sự bốc mùi đấy chị gái ạ,bà cũng nói bà lau sạch vết bẩn trên xe chị do bà gây ra bằng khăn lau mặt của bà rồi chị còn muốn gì nữa?bắt một bà cụ bằng tuổi bà mình quỳ ở đường xin lỗi mình như vậy mà chị coi được sao hả?.

Lâm Uyển Phương nóng mặt nhìn Gia Hân cô ta là lần đầu bị chửi thậm tệ như vậy nhưng chưa kịp nói gì Tuệ Nhi đã lên tiếng.

-Này bà chị tôi sống trên đời hơn 20 năm tôi chưa thấy ai có cái nết bốc mùi như chị đấy,tôi luôn tự nói với mình sống ở đời có thể tôi không biết nhiều thứ nhưng biết điều thì phải biết,với người lớn tuối hơn thì phải luôn tôn trọng họ hay ba mẹ cô không dạy cô điều cơ bản đó hả?.

Lâm Uyển Phương tức run người đang định lao vào tát ba cô gái thì 3 chiếc xe thể thao dừng lại,từ chiếc xe màu đen bước ra một chàng trai có vẻ đẹp như tạc tượng ,khí chất toát ra từ người đó làm mọi người xung quanh sợ hãi.từ chiếc xe thứ 2 một chàng trai cũng lạnh lùng không kém người thứ nhất,chiếc xe thứ 3 một chàng trai có vẻ hào hoa hơn bước ra và đó không ai khác ngoài Hàn Thiên Vũ,Hoàng Nhất Minh và Phùng Bảo Huy.cả ba đi tới chỗ đám đông,giọng Hàn Thiên Vũ vang lên.

-Tiểu Phương đang có chuyện gì xảy ra thế.

Thấy Hàn Thiên Vũ đi tới khuôn mặt Lâm Uyển Phương đang từ tức giận rất nhanh đã chuyển qua ủy khuất, giọng cô ta bỗng nghẹn ngào vang lên.

-Thiên Vũ anh tới rồi sao,em tới xem em đang bị ba cô gái này bắt nạt nãy giờ đó.

Lúc này Hạ Chi,Gia Hân và Tuệ Nhi mới nhìn rõ ba người đàn ông vừa đi tới,không phủ nhận họ rất đẹp trai nhưng dù có đẹp tới đâu mà bênh bà chị chanh chua kia thì với họ đẹp cũng thành xấu hết.mà với ba người đàn ông nào đó khi nhìn thấy ba cô gái trước mặt họ có chút ngơ ngẩn vì khuôn mặt xinh đẹp và đáng yêu của họ.lúc này giọng Hàn Thiên Vũ vang lên.

-Tiểu Phương em nói họ bắt nạt em sao?tại sao họ lại bắt nạt em chắc hẳn phải có lí do đúng không?.

Lâm Uyển Phương bặm môi nhìn hắn,cứ nghĩ gọi hắn tới bảo vệ mình vậy mà lúc này cô ta thấy thật vô nghĩa ,lấy đại một lý do cô ta tự bao biện cho mình.

-Em không làm gì cả Thiên Vũ,họ tự kiếm chuyện với em chắc họ thấy em xinh đẹp,hiền lành nên họ ghen tị đấy thôi.

Sau khi nghe Lâm Uyển Phương nói Hạ Chi,Tuệ Nhi và Gia Hân nhìn chằm chằm cô ta trong khi mọi người bắt đầu bàn tán ,chỉ trỏ cô ta không ngừng,Tuệ Nhi đưa đôi mắt trong veo của mình nhìn Uyển Phương.

-Này bà chị rõ ràng bà chị là người kiếm chuyện,bắt nạt bà cụ trước giờ lại đổi trắng thay đen như vậy,cho hỏi nhà chị mấy đời đều làm bánh tráng kiếm sống qua ngày à?sao chị lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng thế?.

Phùng Bảo Huy thiếu chút phì cười vì câu nói chặn họng Uyển Phương của Tuệ Nhi anh kết cô bé này rồi xinh đẹp,đáng yêu và dĩ nhiên cái miệng cũng không vừa chút nào cả.