Có ai cảm thấy tôi rất đanh đá không nhỉ, còn Phúc của tôi lại quá hiền lành. Tính cách của chúng tôi quá trái ngược nhau, nhưng có lẽ cũng vì thế nên mới thu hút nhau đó. À thực ra là chỉ tôi bị thu hút thôi, Phúc sợ tôi ra mặt. Bằng chứng là chính vì sợ tôi đánh, nên nó mới đành ngậm ngùi chấp nhận làm bạn nhảy của tôi.
Hôm ấy mẹ đưa tôi đến trường từ rất sớm. Tôi mặc chiếc váy hồng mẹ mới mua cho mấy hôm trước, chỉ để dành hôm nay mặc thôi. Chiếc váy công chúa có cái nơ to ở eo hình như chẳng hợp với mái tóc ngắn như con trai của tôi chút nào. Các mẹ thường nghĩ con gái sẽ thích màu hồng hay sao ấy, nên mẹ mua cho tôi nhiều váy áo màu hồng, nhưng sự thật là tôi thích màu xanh lá cây cơ. Chẳng qua vì hôm nay là dịp đặc biệt, cho nên tôi quyết định sẽ mặc cái váy này, để cho giống con gái một chút.
Bạn nhảy của tôi đến rồi kìa. Nó đang ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi của nó. Tôi tạm biệt mẹ rồi lon ton chạy tới chỗ nó, nheo mắt nhìn một lượt từ đầu đến chân nó. Nó mặc một chiếc áo dài tay, trước ngực là một gấu màu nâu to đùng, tôi nhớ mãi con gấu đấy đến tận bây giờ. Chiếc áo này làm cho làn da trắng của nó càng trở nên rõ rệt.
Nó trắng hơn tôi, đó là điều tôi thích ở nó, nhưng cũng là điều tôi ghét ở bản thân mình. Vì tôi có làn da ngăm đen như con trai, mái tóc cũng ngắn như con trai, còn nó thì lại có làn da trắng trẻo, đôi lông mi dài và cong vút mà bao đứa con gái mơ ước. Khi ấy tôi đã nghĩ đến việc sẽ cưới nó về bằng được để con cái chúng tôi sau này sẽ đẹp như nó rồi cơ đấy.
Tôi mạnh mẽ ngồi xuống cạnh nó, còn nó thì giật bắn mình ngồi xích vào bên trong để tránh xa tôi ra. Tôi vừa bực vừa buồn cười, nhưng mà mặc kệ nó, hôm nay tôi vui nên tôi sẽ tha thứ cho nó hết. Tôi đưa tay chống cằm rồi bất ngờ quay đầu sang nhìn nó chằm chằm.
"Ê, mày sợ tao à?" Tôi thẳng thắn hỏi nó. Nó bóp chặt hai tay vào nhau, rồi từ từ quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh đó, rồi nó ấm ức gật gật đầu. Tôi phì cười vì cái điệu bộ đáng thương đó của nó. Rồi tôi đập mạnh tay xuống bàn và ngồi thẳng lưng lên như người lớn.
"Yên tâm đi, tao không đánh mày đâu." Rồi tôi hạ thấp giọng, "Hơn nữa tao còn bảo vệ mày cơ, đứa nào dám bắt nạt mày thì cứ bảo tao." Tôi nói như chị đại trong trường, mà thực ra trong trường mẫu giáo này tôi cũng là đứa đầu gấu nhất rồi, nên tôi nói thế cũng chẳng có gì khoa trương. Chỉ là so với tầm tuổi đó thì những lời này vẫn khiến người ta buồn cười.
Nó vẫn không dám nói gì với tôi, đôi môi vẫn mím chặt. Tôi cáu quá rồi không thể chịu được nữa, mới đưa tay chọc chọc vào vai nó, "Có đồng ý không hả?"
Nó bị dọa suýt phát khóc, ấm ức gật đầu, rồi sau đó nghĩ ra điều gì, nó nhìn xuống cái áo của mình rồi lại nhìn tôi, "Đừng.. phá áo của tớ nữa nhé.." Đôi mắt nó lại long lanh, ngân ngấn nước.
Tôi giả vờ suy nghĩ một lát rồi mới ngập ngừng trả lời, "Thế cũng được, nhưng mà.. hôm nay mày phải nhảy với tao.."
Lần này thì nó gật đầu không do dự, hóa ra là nó vẫn sợ tôi phá hỏng áo của nó. Bị tôi phát hiện ra điểm yếu rồi nhé. Cuối cùng thì lời hứa không làm hỏng áo cũng đã trở thành bước ngoặt cho mối quan hệ của chúng tôi.
Ngày hôm đó chúng tôi được cô giáo cho ăn rất nhiều đồ ăn ngon, hoa quả, bánh kẹo đủ cả, đứa nào cũng ăn nhem nhuốc hết cả mặt mũi. Tôi len lén nhìn sang nó, hôm nay tôi đã cướp được chỗ ngồi cạnh nó. Ban đầu nó còn không chịu, nhưng rồi tôi bảo là phải ngồi cạnh thì mới bảo vệ được nó, thế là nó đành câm nín chấp nhận.
Tôi nhìn những đứa trẻ xung quanh đang ngồm ngoàm nhai bánh kẹo rồi thở dài ngao ngán. Tôi đã quá cái tuổi ham thích mấy thứ bánh kẹo nhiều màu sắc này rồi. Nhưng khi nhìn nó, tôi mới phát hiện ra vì sao nó lại có sức hút với tôi đến vậy.
Trong lúc đám trẻ xung quanh cắm đầu ăn, thì nó đang ngồi xếp mấy viên kẹo lên mặt bàn thành các hình thù khác nhau. Tôi phải rướn người lên mới nhìn thấy nó đang xếp hình gì. Nó thấy bị tôi phát hiện bèn đưa cánh tay ra che lại, hai má đã bắt đầu đỏ bừng.
Tôi mỉm cười ranh mãnh rồi đưa tay sang luồn xuống dưới cánh tay nó đang che, rồi xoa xoa vài cái lên mặt bàn, làm cho cái hình nó mới xếp được một nửa rối tung lên. Nó lại ấm ức nhìn tôi như sắp muốn khóc. Tôi vội vàng luống cuống đưa tay lên miệng mình rồi làm động tác như bảo nó trật tự, "suỵt". Nó đành mím môi nín nhịn.
Sau đó nghĩ cũng thấy thương, nên tôi quyết định quay sang giúp nó xếp lại cái hình lúc nãy, mặc dù tôi còn chẳng biết là hình gì. Xem ra sự nhiệt tình của tôi đã làm nó cảm động, gương mặt đã trở nên vui vẻ hơn nhiều. Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là nó đang xếp cái hình con gấu phía trước áo của nó.
Dần dần tôi bắt đầu thấy sợ khi nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ của nó ngân ngấn nước. Không biết từ bao giờ tôi bắt đầu không muốn nhìn thấy nó khóc. Có lẽ chính là từ buổi khiêu vũ hôm đó.
Nó đứng trước mặt tôi, hai đứa cầm tay nhau theo hướng dẫn của cô giáo, rồi bắt đầu nhún chân và bước đi theo điệu nhạc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy nó cười tươi đến thế, đẹp đẽ đến thế. Tôi như ngẩn người chìm đắm trong đôi mắt của Phúc. Đôi mắt to tròn với hàng mi dài cong vút, làm tôi chợt nhớ đến "mắt biếc", nhưng chợt nghĩ lại "mắt biếc" là của Hà Lan, Phúc của tôi là con trai mà. Nên tôi bắt đầu cố hướng sự chú ý đến bộ phận khác trên gương mặt nó.
Và tôi phát hiện ra nó có một chiếc răng khểnh, hồi ấy tôi còn chưa biết cái đó gọi là răng khểnh. Tôi chỉ biết là khi nó mỉm cười thì tôi như chết lặng, nên tôi đã quyết định sẽ không chú ý đến mắt của nó nữa, mà sẽ coi như nụ cười kia mới là điều đặc biệt nhất của Phúc, nụ cười rất duyên.
Vì sao bây giờ tôi mới nhận ra nụ cười duyên của nó. Đơn giản là vì từ ngày đầu tiên tôi gặp nó, tôi đã suốt ngày chỉ làm nó khóc, nên chẳng bao giờ được nhìn thấy nó cười. Có lẽ hôm nay thực sự là một ngày đặc biệt nhất thời mẫu giáo của tôi.
Tôi đang say mê ngắm nó thì đột nhiên thấy chân mình đau điếng. Hậm hực nhìn xuống thì thấy chân nó đang dẫm lên chân tôi. Tôi còn chưa kịp tỏ ra tức giận thì nó đã sợ sệt từ từ rút chân về, sau đó rón rén nhìn biểu hiện của tôi. Chắc nó đang chuẩn bị sẵn tâm lý để bị ăn đòn rồi, hai mắt đã bắt đầu có dấu hiệu rơm rớm nước mắt.
Vừa mới được ngắm nó cười tươi rói, nên tôi không thể để mấy giọt nước mắt kia làm cho cụt hứng được. Thế là tôi cố gắng tỏ ra dịu dàng rất có thể, nở một nụ cười toe toét trấn an nó. Mong là nó thấy tôi cười thì sẽ bớt lo sợ đi và không khóc nữa. Ai ngờ đâu nụ cười của tôi lại phản tác dụng. Ban đầu nó còn chưa khóc nhưng sau khi thấy tôi cười hì hì thì nó co rúm người lại, hai tay đang nắm tay tôi cũng vội buông ra, nước mắt đã bắt đầu rơi lã chã.
Tôi hoảng hốt quá không biết làm thế nào. Tôi lén nhìn xung quanh xem có ai đang để ý chúng tôi không. Cô giáo đang bận hướng dẫn các bạn khác cách nhảy, nên mấy đôi kia cũng đang tập trung về phía đó. Cũng may là nước mắt của nó vẫn rơi nhưng nó không khóc thành tiếng.
Tôi cố gắng vận dụng sự thông minh của mình để nghĩ xem tôi phải làm gì bây giờ. Nhưng hình như sự thông minh cũng không phát huy được tác dụng trong trường hợp này. Cô giáo sắp chuyển hướng sang bên này rồi, chẳng lẽ tôi lại bịt mồm nó lại ngay bây giờ.
Nhưng cuối cùng thì tôi đã không làm thế, mà tôi đã có một hành động có lẽ là khiến cả nó và tôi cùng bị bất ngờ. Bằng chứng là ngay sau đó nó đã đứng im thin thít không dám khóc nữa. Chắc các bạn đang thắc mắc tôi đã nghĩ ra tuyệt chiêu gì đúng không? Thực ra thì đơn giản lắm. Tôi lao vào đưa tay ôm lấy đôi má bánh bao của nó, rồi hôn "chụt" một cái lên môi nó.
Tôi không nhớ cảm giác lúc đó là gì nữa, chắc là mềm mềm, hay mặn mặn? Tóm lại là ngay sau khi tôi làm vậy thì nó đã đứng im ngơ ngác, không khóc cũng chẳng cười. Hai má nó dần nóng bừng lên, còn tôi thì vẫn nhìn chằm chằm vào nó, xem nó có khóc nữa không. Rồi bỗng nhiên nó lùi lại hai bước, rồi quay lưng lon ton chạy đi mất. Cô giáo thấy nó chạy ra ngoài mới bước tới hỏi tôi, "Bạn ấy chạy đi đâu đó con?" Phải mất một lúc sau tôi mới nghe ra cô đang hỏi tôi. Ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn cô, "Con không biết. Chắc là.. đi vệ sinh ạ.."
Cô không cho các con nói là đi tè, mà phải nói là đi vệ sinh cho lịch sự. Nên tôi đành nói như vậy cho cô nghe thôi, chứ trong lòng tôi thì thầm chống đối, rõ ràng là đi tè mà, sao lại phải nói là đi vệ sinh cho dài dòng nhỉ.
Thực ra ngày từ khi còn nhỏ tôi đã là một đứa nghịch ngợm, nhưng tôi lại rất biết cách che giấu sự nghịch ngợm của mình. Nên người lớn rất quý tôi, vì thấy tôi ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Vậy mà từ khi gặp nó, tôi lại bộc lộ hết cả cái sự trẻ con của tôi ra.
Cô giáo băn khoăn đi ra ngoài xem nó đi đâu, tôi cũng lon ton chạy theo sau lưng cô, đi đến cửa thì bị cô đuổi vào trong, cô bảo các con cứ chơi đi để cô đi tìm bạn ấy. Thế là tôi ngậm ngùi đi vào trong, nhưng vẫn không yên tâm nên chạy sát ra phía cửa sổ và cố ló đầu ra ngoài nhìn.
Cô đi hết dãy hiên nhà rồi rẽ ra phía sau lớp học, đến đoạn rẽ thì tôi không nhìn thấy gì nữa. Chán nản quay lưng lại thì thấy đám trẻ con nhốn nháo có đứa thì vẫn đang nhún nhảy, có đứa lại đang vui vẻ ăn bánh ăn kẹo, tôi chợt thở dài trong lòng. Tôi đang lo lắng cho nó, không biết liệu nó có bị ám ảnh vì hành động của tôi không nữa.
Nhưng tôi cũng chẳng có cơ hội để được biết điều đó, vì một lúc lâu sau thì tôi đã thấy cô dắt tay nó từ phía sau lớp đi ra cổng, còn thấy chị gái nó đã chờ sẵn ở cổng rồi. Không lẽ tôi chỉ hôn nó một cái mà đã khiến nó sợ hãi đến mức phải gọi chị đến đón về luôn cơ à.
Nhưng đó cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị gái đến đón nó đó. Chị ấy bằng tuổi chị hai tôi, chị tên là Hạnh. Hạnh Phúc, hai cái tên đẹp quá nhỉ, và còn ý nghĩa nữa. Chị cũng rất xinh đẹp trong mắt đứa trẻ như tôi hồi đó, còn rất dịu dàng nữa, chứ chẳng đanh đá như chị tôi. Có người chị dâu như vậy cũng tốt quá nhỉ, tôi nghĩ thầm trong bụng. Nhưng có lẽ đó cũng là lần cuối tôi được gặp chị trong đời mẫu giáo, vì sang năm tôi lên lớp một, thì chị cũng lên lớp sáu rồi.
Nghĩ đến lớp một, tôi lại thấy mừng thầm, cuối cùng cũng sắp thoát khỏi cái lớp mẫu giáo này rồi. Tôi nhìn lại một lượt đám trẻ con đang chơi đùa, thầm mong các bạn sẽ trưởng thành lên, sắp là học sinh lớp một rồi đó. Nhưng ngay sau khi nhìn thấy có đứa ăn bánh xong quẹt tay ngang mũi, khiến cho cả gương mặt lem luốc tôi lại lắc đầu ngao ngán, thôi thì mong là chúng nó đừng có chung lớp với tôi. Chỉ cần Phúc chung lớp với tôi là được rồi.