Hạnh Phúc Của Tôi

Chương 4: Lớp Một – Anh Lớp Trưởng Và Chị Quản Ca



Ở quê tôi bọn trẻ con hay có một câu thế này: "Anh lớp trưởng lấy chị quản ca".

Tôi rất thích câu này. Vì sao ư? Bởi vì tôi chính là chị quản ca trong truyền thuyết, còn anh lớp trưởng, không ai khác, chính là Phúc của tôi.

Không biết ở quê các bạn có gọi là quản ca hay không? Ở cấp một, quản ca chính là tên gọi khác của lớp phó văn thể mỹ hoặc là lớp phó văn nghệ, điều này lên cấp hai tôi mới được biết. Mà chuyện của cấp hai thì còn dài lắm nên là cứ từ từ, cho xong cái cấp một đi đã nhé.

Tóm lại ngay từ lớp một tôi đã là quản ca rồi. Cái cơ duyên đưa tôi đến cái chức vụ này cũng khá là tình cờ. Thực ra tôi là một đứa không thích làm lãnh đạo, tôi thích làm dân đen hơn để tha hồ quậy phá mà không cần áp lực trách nhiệm là phải gương mẫu.

Bạn nghĩ mà xem, nếu như tôi là dân đen, thì ví dụ như có một hôm nào đó tôi mải mê mơ mộng về Phúc mà quên làm bài tập chẳng hạn, cô giáo sẽ mắng tôi một hồi, rồi sau đó cho tôi một điểm về chỗ. Nhưng nếu như tôi là cán bộ của lớp, thì ngoài việc một điểm về chỗ ra, sẽ được tặng thêm một bài giảng về đạo đức cán bộ, phải là tấm gương cho cả lớp học theo.. nghĩ đến đó thôi đã thấy rùng mình rồi.

Nên là trước khi vào lớp một tôi đã tự nhủ với lòng mình là tôi quyết tâm sẽ làm một dân đen chính hiệu, mặc cho chị gái tôi khuyên nhủ là nên làm cán bộ để được thầy cô yêu quý, tuy có hơi vất vả hơn các bạn nhưng chắc chắn sẽ có lợi hơn.. Nhưng lòng tôi đã quyết, không gì thay đổi được, mà nếu có lỡ bị thay đổi, thì chắc chắn là vì Phúc của tôi thôi. Ôi cái cục nợ đời tôi!

Chuyện là thế này, ngày đầu tiên vào lớp một các bé còn ngơ ngác lắm. Cô giáo bước vào lớp, đầu tiên là cô tự giới thiệu về mình, cô tên là Tuyết. Rồi sau đó cô cho từng đứa đứng lên giới thiệu. Đứa nào cũng ngơ ngác ấp úng làm tôi phát mệt, nói mãi không nói xong phần giới thiệu của mình bằng cái giọng ngọng líu ngọng lô.

Tôi đang há miệng ngáp dài thì chợt ngậm ngay lại vì nhận ra giọng nói quen thuộc. Tôi vội vàng quay ngoắt đầu ra sau để nhìn, thì nhìn thấy gương mặt đáng yêu quen thuộc đó đang tự giới thiệu về mình. Em tên là Phúc, sáu tuổi..

Tôi nghe mà chẳng lọt vào chữ nào, vì tôi còn đang bận ngắm nó, chứ nó là ai thì tôi đã biết thừa rồi, đâu cần giới thiệu làm gì. Đã mấy tháng rồi kể từ ngày tốt nghiệp mẫu giáo tôi không được gặp nó. Nhiều lần chỉ muốn đòi mẹ cho xuống nhà bác chơi, mẹ tôi còn thấy lạ vì sao dạo này tôi lại quý bác thế. Sự thực là vì nhà bác tôi là hàng xóm với nhà nó. Nhà tôi ở làng trên, nhà nó ở xóm dưới, chuyện tình của chúng tôi bị cách trở bởi khoảng cách địa lý làng trên xóm dưới xa xôi.

Nó vừa nói xong thì tôi vô thức vỗ tay bộp bộp, đến khi nhận ra chẳng có ai vỗ tay cả tôi mới bẽn lẽn rụt tay về, chẳng qua là tôi thấy nó nói hay quá nên vỗ tay ủng hộ thôi mà. Tính ra nó là đứa nói lưu loát nhất trong số những đứa vừa nói rồi đó. Thấy nó nhìn về hướng này, tôi lại nhanh chóng đưa tay vẫy vẫy nó. Nhưng ôi thôi nó nhìn thấy tôi vẫy tay bèn đổi hướng nhìn lên bảng liền ngay lập tức, chẳng thèm để ý đến tôi, tôi chợt thấy con tim mình nhói đau. Thật không thể chấp nhận được mà.

Sau khi các thành viên trong lớp tự giới thiệu về bản thân xong, sẽ đến phần ứng cử ban cán sự lớp. Thực ra gọi là ban cán sự cho oai chứ chẳng qua là mấy cái chức vụ lớp trưởng, quản ca và lớp phó lao động, à còn có tổ trưởng bốn tổ nữa.

Cô giáo vừa tuyên bố bắt đầu nhận ứng cử thì cả lớp chẳng ai bảo ai ngồi im re. Bọn trẻ con đâu có biết là mấy cái chức vụ ấy để làm gì đâu kia chứ, lại còn chẳng được cho thêm kẹo. Giá mà cô bảo là ai làm ban cán sự sẽ được cô cho kẹo thì may ra chúng nó còn hứng thú. Cô giáo nhìn một lượt cả lớp, rồi khi cô nhìn tôi, tôi vội vàng cúi đầu cụp mắt.

Thực ra là cô biết tôi từ trước rồi, nhà cô ở đối diện nhà tôi, hồi còn học mẫu giáo tôi cũng hay sang nhà cô chơi, trước khi vào lớp một mẹ tôi cũng gửi tôi sang nhà cô học bảng chữ cái trước rồi. Nên là cô cũng biết tôi là đứa thông minh sáng láng có tương lai, chỉ tiếc là tôi đã dành trọn đời mình cho lý tưởng quyết làm dân đen, cho nên tôi không dám ho he câu nào nãy giờ.

Tôi vừa cúi đầu vừa lẩm bẩm đừng có gọi tên tôi, đừng có gọi tên tôi thì..

"Bạn Phúc đã ứng cử làm lớp trưởng, các bạn cho bạn Phúc một tràng pháo tay nào.."

Tôi ngơ ngác nhìn về phía sau, đúng là nó đang đứng lên xung phong làm lớp trưởng. Có vẻ nó đã cao hơn mấy tháng trước rồi, nhưng chắc vẫn thấp hơn tôi một cái đầu.



Mới mấy tháng không gặp mà nó đã làm tôi bất ngờ quá. Đúng là xa tôi một thời gian nó đã trở nên mạnh mẽ lên rồi. Sau khi chẳng ai có ý kiến gì phản đối, cô giáo đã ghi tên nó lên bảng, ngay bên dưới chữ gì đó, chắc là chữ lớp trưởng, tôi mang máng nhận ra chữ này.

Tiếp theo là đến phần ứng cử quản ca, tôi mới bắt đầu băn khoăn. Nếu như không có đứa nào chịu xung phong thì đến chín mươi chín phẩy chín phần trăm là cô sẽ chỉ định tôi, còn nếu có đứa nào xung phong làm thì.. Nghĩ tới đây tôi chợt quay lại nhìn Phúc, nó nhìn tôi một cái rồi lại quay mặt đi.

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ xong thì cô giáo lại cất giọng làm tôi giật bắn mình, "Bạn Lan xung phong làm quản ca, các em vỗ tay.."

"Thưa cô." Cô giáo còn chưa nói hết câu tôi đã đứng phắt dậy, "Em cũng muốn ứng cử làm quản ca ạ."

Tôi mạnh mẽ lên tiếng trong sự bất ngờ của cô giáo và sự ngơ ngác của các bạn xung quanh. Lần đầu tiên có một vị trí mà có tận hai người ứng tuyển, tôi không rõ cô sẽ lựa chọn thế nào, nhưng tôi cũng không thể giương mắt đứng nhìn có đứa giành mất vị trí trong ban cán sự để được làm việc cùng Phúc được. Hơn nữa lại còn là con bé mà tôi ghét nhất, con bé đeo đuổi Phúc của tôi từ hồi mẫu giáo kia, thật là âm hồn bất tán.

Thực ra thì cũng khó trách tại sao tôi lại phải học chung lớp với nó. Vì trường tiểu học ở xã cũng khá đông học sinh, các làng lại ở cách xa nhau, nên mới phải chia ra làm hai trường, trường tôi học nằm ngay ở làng dưới, mỗi khóa chỉ có hai lớp, cùng lắm là ba lớp, lại chia theo làng để phân lớp, cho nên mấy đứa cùng làng như chúng tôi chắc chắn sẽ học cùng một lớp thôi. Làng tôi vì đông nhất nên được dành riêng hẳn một lớp A.

Tôi chỉ thấy đáng ghét là tại sao nó lại dám xung phong làm quản ca kia chứ, rõ ràng là vì thấy Phúc của tôi đã làm lớp trưởng đây mà, đến nước này thì tôi không thể nhẫn nhịn được nữa. Trong phút bốc đồng thì cái lý tưởng suốt đời làm dân đen của tôi đã tan thành mây khói.

Đương nhiên là khi có hai người cùng ứng cử vào một vị trí thì chắc chắn sẽ có một cuộc thi để chọn ra người phù hợp nhất. Quản ca là gì? Chính là mỗi buổi sáng đến lớp sẽ đứng lên trên trước bục giảng kia, bắt cái cho các bạn hát một bài để tạo không khí sinh hoạt lớp đầu giờ, và mỗi lần có dịp gì đặc biệt sẽ phụ trách tổ chức các tiết mục văn nghệ cho cả lớp.

Vậy thì, năng khiếu cần nhất là gì đây, đương nhiên là múa hát rồi. Mà về phần này thì tôi hoàn toàn tự tin vào khả năng của mình. Tôi chính là đứa nổi bật ở trường mẫu giáo nhờ khả năng múa hát đó, nếu như không nhắc đến những trò nghịch ngợm ra.

Vậy là hai đứa chúng tôi bắt đầu cuộc thi hát ngay trong lớp. Mỗi đứa sẽ hát một bài và cả lớp sẽ giơ tay biểu quyết, ai được bầu chọn nhiều hơn sẽ là quản ca của lớp. Sau khi Lan lên hát bài "cháu đi mẫu giáo", tôi còn ngồi ở dưới cười khinh khỉnh, học lớp một rồi mà còn hát cháu đi mẫu giáo, hừm, thật là trẻ con chết đi được.

Sau khi hát xong, nó còn đi xuống liếc nhìn tôi, tôi cũng lườm lại nó. Tôi tự tin bước lên bục giảng, nhìn xuống một lượt những con mắt ngơ ngác đang nhìn mình. Tôi chẳng thèm để ý đến đứa nào hết, chỉ tập trung vào một mục tiêu duy nhất. Tôi nhìn chằm chằm vào Phúc, rồi bắt đầu hát bài "đếm sao". Tôi mải mê nhìn hai ngôi sao trước mặt, hai ngôi sao long lanh trong mắt nó, hát hết bài, tôi không quên mỉm cười với nó trước khi trở về chỗ ngồi của mình.

Tôi không biết nó đang nghĩ gì, liệu nó có biết là tôi đã vì nó mà vứt bỏ đi cả lí tưởng của mình không?

Kết quả thế nào thì chắc là các bạn cũng đoán được, tôi là một đứa trẻ thật thà, không bao giờ biết nói dối. Tôi đã nói là tôi hát rất hay mà, cho nên là chắc chắn tôi sẽ thắng rồi. Nhưng điều đáng nói nhất là, khi cả lớp giơ tay biểu quyết cho phần trình diễn của hai chúng tôi thì chỉ có một cánh tay duy nhất không giơ lên ủng hộ cho Lan. Nghĩa là tôi hơn Lan đúng một phiếu duy nhất đó. Bọn trẻ con mà, đâu ai biết phân biệt hay dở thế nào đâu, cho nên gần như mới giơ tay hết cho cả hai đứa chúng tôi đó.

Cũng may là còn có một người biết thưởng thức âm nhạc. Khi cô giáo tuyên bố tôi thắng với một phiếu hơn, tôi đã mừng rỡ nhìn ngay về phía bạn học đã cho tôi hơn một phiếu đó. Nó vội vàng né tránh ánh mắt của tôi, nhưng tôi biết, chắc nó đã dần dần hiểu ra sự hy sinh lớn lao của tôi dành cho nó rồi.

Đúng vậy, chính là nó đó, Phúc đã cho tôi một phiếu quý giá để tôi trở thành quản ca của cái lớp này, cũng có nghĩa là Phúc là người duy nhất không giơ tay bỏ phiếu cho Lan, kết quả quá rõ ràng rồi còn gì. Cho dù là hôm nay tôi có thua đi chăng nữa, thì cái giơ tay đó của Phúc cũng đủ làm tôi mãn nguyện rồi.



Nhưng còn chưa vui vẻ được bao lâu thì tôi đã phải nhận tin sét đánh. Đó là tôi sẽ không được ngồi cạnh nó, bởi vì cô giáo muốn ban cán sự sẽ chia đều ra các tổ. Thế là tôi và nó cùng ngồi dãy trên cùng, nhưng ở hai phía khác nhau, có nghĩa là tôi sẽ phải ngồi cách nó tận.. một cái lối đi ở giữa.

Tuy là chẳng xa xôi gì, nhưng mà không được ngồi cạnh nó khiến tôi cũng hơi buồn phiền. Cũng may là vì tôi làm quản ca, nên được ngồi ngoài cùng để tiện cho việc lên bắt cái hát mỗi buổi sáng đó, nếu không thì chẳng biết chúng tôi sẽ còn phải xa nhau đến thế nào nữa.

Buổi học hôm nay chủ yếu là làm quen và bầu ban cán sự lớp thôi. Ngày mai mới chính thức bắt đầu khai giảng, vì vậy hôm nay chúng tôi được về sớm. Chỉ chờ cô giáo thông báo tan học là cả đám trẻ con đã nháo nhác lao ra ngoài cổng nơi bố mẹ nó đang chờ sẵn, tới giờ ăn cơm nên đứa nào cũng đói meo, chỉ muốn nhanh nhanh để được về nhà ăn.

Tôi là đứa về sau cùng, vì tôi không thích phải chen chúc với đám trẻ con náo loạn ngoài kia. Trong lớp ngoài tôi ra, còn có Phúc, hình như nó chẳng có vẻ gì là vội vàng về nhà cả. Cô giáo thấy hai đứa vẫn ngồi ở bàn chưa chịu về mới lên tiếng hỏi chúng tôi có cần cô đưa về không. Cả hai đứa đều đồng thanh bảo không cần, thế là cô mới mỉm cười gật đầu. Một lát sau nó mới đứng dậy đi ra cửa, tôi cũng lon ton chạy theo sau nó. Ra đến hành lang thì tôi chạy ngang bằng với nó. Nó không nhìn tôi, vẫn đi thẳng về phía trước.

"Ê." Tôi vỗ vai nó, "Có người đón về chưa."

Nó im lặng, chỉ khẽ lắc đầu.

"Thế về chúng với tao đi." Tôi vừa nói vừa chột dạ nhìn quanh vì sợ cô giáo nghe thấy tôi xưng hô với bạn là tao.

Nó chợt đứng lại, trân trân nhìn tôi, rồi sau đó lại ủ rũ lắc đầu. Kỳ lạ thật khi nãy còn hăng hái xung phong làm lớp trưởng mà sao bây giờ lại ỉu xìu thế nhỉ. Tôi cũng chẳng gặng hỏi thêm gì nữa, nhưng vẫn đi song song cùng nó hết cái hành lang và ra tận cổng trường.

Nhìn thấy mẹ tôi đang đứng cạnh cái xe đạp, tôi mới lon ton chạy ra ôm chầm lấy mẹ. "Mẹ ơi, Phúc không có người đón, mẹ cho Phúc về cùng nhé."

Tôi ríu ra ríu rít hỏi mẹ. Mẹ tôi nhìn nó lúc này đang đứng một mình trước cổng trường, ngày phía dưới tấm biển "Trường Tiểu Học Hà Tiến II". Rồi sau đó mẹ tôi tiến lại gần nó, nó có vẻ hơi sợ sệt co rúm người lại.

"Để bác đưa cháu về nhé."

Nói xong mẹ tôi dắt tay nó về phía tôi đang đứng, tôi mỉm cười với nó, nhưng nó chỉ nhìn tôi một cái rồi lại cúi đầu. Mẹ bế tôi ngồi lên yên sau xe, rồi đẩy tôi ngồi sát vào trong, sau đó bế nó ngồi ngay sau tôi, mẹ còn dặn nó bám chắc vào. Nó rụt rè túm lấy áo tôi, còn tôi ôm lấy lưng mẹ.

Sau khi đến nhà nó, mẹ để tôi ngồi trên xe rồi dắt nó vào nhà. Tôi ngồi trên xe rướn cổ ngó theo mẹ và nó đi vào trong. Một lát sau nghe tiếng mẹ tôi chào hỏi ai đó trong nhà, rồi nhanh chóng đi ra.

Mẹ lên xe chở tôi về nhà, trên đường về tôi mới tò mò hỏi mẹ, "Sao nhà nó có người ở nhà, mà không ai đi đón nó hả mẹ?"

Mẹ tôi khẽ thở dài, ngập ngừng một lát rồi mới trả lời tôi, "Bố nó mới mất, mẹ nó vẫn phải đi làm, chỉ có bà nội ở nhà thôi. Bà nội già rồi nên không đi đón nó được.."

Lúc đó tôi còn chưa hiểu lắm về cái chết, nhưng thấy mẹ nói với giọng buồn buồn, tôi cũng bắt chước mẹ thở dài một tiếng.