Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 30: Đến bao giờ cậu mới không gọi tôi là chị nữa vậy?



Editor: YuuNhư Nhược Thủy ôm chầm lấy Dư Thâm Lam, cô ấy không thể ngừng khóc

Cô ấy ôm Dư Thâm Lam, nói: “Em…Cuối cùng em cũng đợi được…Em biết anh sẽ đến gặp em mà…Em nhớ anh…Em rất nhớ anh…”

Tay của Dư Thâm Lam hoàn toàn không biết nên đặt ở đâu, cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu vô cùng ngạc nhiên và sững sỡ.

Khương Hoan Du và dì Vương cũng sững sờ, bọn họ không biết tại sao Như Nhược Thủy lại đột nhiên như thế.

Thấy Như Nhược Thủy không có ý định buông Dư Thâm Lam ra, Khương Hoan Du bước tới giúp cậu đỡ lấy Như Nhược Thủy.

Cô cẩn thận giải thích với Như Nhược Thủy: “Chị, chị nhận nhầm người rồi, cậu ấy ——”

“Không, chị không nhận nhầm người. Nhiều năm như vậy rồi, em đã già đi, vậy mà anh lại ngày càng trẻ ra…” Đôi mắt của Như Nhược Thủy chưa một lần rời khỏi Dư Thâm Lam, cô ấy muốn đưa tay lên chạm vào gương mặt của Dư Thâm Lam.

Dư Thâm Lam quay sang nhìn Khương Hoan Du, dùng ánh mắt hỏi cô tình huống này là như thế nào, nhưng Khương Hoan Du lúc này cũng không biết nên làm gì.

Cuối cùng, dì Vương đi tới, mặc lại áo khoác cho Như Nhược Thủy, rồi kéo tay cô ấy đi về phía trước. Bà vừa đi, vừa nói: “Nào, Nhược Thủy, đến giờ đi ngủ rồi.”

Nhưng Như Nhược Thủy lại quay đầu lại rồi chạy tới bên cạnh Dư Thâm Lam, giống như cô ấy là một cô bé nhút nhát, rụt rè. Cô ấy nắm lấy tay cậu, hỏi: “Anh sẽ ở lại với em chứ?”

Dư Thâm Lam không biết phải trả lời như thế nào. Khương Hoan Du sợ sự từ chối của Dư Thâm Lam sẽ kích động Như Nhược Thủy, nên cô đã nói với cô ấy: “Cậu ấy sẽ ở lại với chị, bọn em cũng sẽ đi với chị, vậy giờ chúng ta trở về phòng chợp mắt một chút nhé.”

Như Nhược Thủy trở nên rất vui vẻ, cô ấy ôm lấy cánh tay Dư Thâm Lam, kéo cậu đi về phía phòng ngủ.

Khương Hoan Du nhìn theo bóng lưng của hai người họ, Dư Thâm Lam muốn rút tay ra, cậu quay lại nhìn Khương Hoan Du. Nhưng Khương Hoan Du lại lắc đầu với cậu, xua tay ý muốn nói cậu đừng quay lại mà cứ đi về phía trước đi.

Lúc này, Dư Thâm Lam không còn cách nào khác ngoài việc để Như Nhược Thủy kéo mình đi.

Dì Vương đi đến bên cạnh Khương Hoan Du, mơ hồ hỏi: “Tiểu Khương, cậu bé đó là ai vậy?”

“Cậu ấy là bạn trai cháu.”

“Bạn trai của cháu? Chao ôi, thật sự rất kỳ lạ. Nhược Thủy chưa bao giờ thổ lộ với một ai đó. Tại sao, cậu bé đó vừa xuất hiện thì đột nhiên lại…”

“Có lẽ chỉ là một sự nhầm lẫm thôi ạ. Dì Vương, chúng ta đi theo bọn họ trở về thôi.”

Tại phòng của Như Nhược Thủy, Dư Thâm Lam buộc phải ở lại cùng với Như Nhược Thủy. Nhưng may mắn thay, sau khi uống thuốc xong, Như Nhược Thủy đã ngủ thiếp đi.

Cuối cùng cậu cũng được giải thoát.

Khương Hoan Du và dì Vương đứng bên cạnh bọn họ. Dư Thâm Lam đứng dậy, nói với Khương Hoan Du: “Chị, chuyện này…”

Khương Hoan Du nhìn Như Nhược Thủy đang ngủ say, rồi cô mỉm cười với Dư Thâm Lam: “Chị ấy ngủ rồi, chúng ta đi thôi.”

“Cháu phải về bây giờ sao?” Dì Vương hỏi.

Khương Hoan Du gật đầu: “Cháu đã gặp được chị họ mình vào ngày hôm nay rồi. Vì vậy, giờ chúng cháu phải trở về rồi ạ.”

Dì Vương nghĩ tới điều gì đó, nói: “Để dì tiễn hai đứa.”

“Không cần đâu dì Vương. Chị cháu ngủ rồi, dì cũng nên nghỉ ngơi đi ạ.”

Khương Hoan Du từ chối. Cô nhìn Dư Thâm Lam, rồi hai người cùng rời đi.

Đi ra khỏi phòng của Như Nhược Thủy, Dư Thâm Lam không nhịn được mà hỏi Khương Hoan Du: “Chị, tại sao chị họ của chị lại nhận nhầm em vậy?”

Khương Hoan Du cũng không thể hiểu được điều đó, chỉ thở dài: “Có thể là chị ấy nhận nhầm thật. Hoặc cũng có thể là trông cậu giống người đó.”

“Người đó? Người đã khiến chị họ của chị phải sống ở đây sao? Chị chưa từng gặp người đó à?”

“Chưa, tôi chưa từng gặp người đó, tôi cũng không biết bất cứ thông tin nào về người đó, cho nên cũng không thể tìm gặp người đó được. Nếu người đó có thể xuất hiện ngay từ đầu, người đó đã có thể thuyết phục được chị họ của tôi. Có lẽ…”

Có lẽ Như Nhược Thủy cũng không lâm vào tình trạng như thế này.

Khương Hoan Du cảm thấy rất chán nản. Dư Thâm Lam nhận ra điều đó bộc lộ trên gương mặt cô, cậu liền nắm lấy tay cô. Khương Hoan Du ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dư Thâm Lam khẽ mỉm cười: “Chị, đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Khương Hoan Du cũng mỉm cười, nhưng nụ cười đó trông thật mờ nhạt: “Tôi chỉ hy vọng tình trạng của chị ấy sẽ không trở nên tồi tệ hơn. Tình trạng như bây giờ khá tốt.”

Dư Thâm Lam nắm chặt tay Khương Hoan Du. Lúc này, cuối cùng cậu cũng đã hiểu được nỗi sợ hãi và sự khước từ tình cảm trong lòng Khương Hoan Du. Hóa ra, có một số điều chúng ta phải tận mắt chứng kiến thì chúng ta mới thực sự hiểu được mấu chốt của vấn đề đó là như thế nào.

Khương Hoan Du đã không làm gì sai cả. Cô cố đẩy cậu ra xa mình rồi làm tổn thương cậu, giờ thì điều đó trở nên dễ hiểu hơn rồi. Thay vào đó, Dư Thâm Lam…Cảm thấy hối hận về một vài điều mà cậu đã nói với Khương Hoan Du trước đây.

Cậu không nên nói cô ích kỷ, cũng không nên dùng những từ tệ bạc để nói với cô. Cũng may, nó vẫn có thể được sửa chữa lại được vào lúc này.

Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam rời khỏi viện tâm thần. Khi họ trở về đến nhà, Khương Hoan Du nhận được một cuộc gọi từ dì Vương.

Khương Hoan Du có linh cảm chuyện gì xấu đã xảy ra. Cô đỗ xe vào bên đường, trả lời điện thoại.

“Vâng, dì Vương, có chuyện gì vậy ạ?”

“Tiểu Khương, Nhược Thủy đã tỉnh lại, con bé đã tìm cậu bé kia ngay khi vừa mới thức dậy. Chao ôi, dì có thể giải thích với con bé như thế nào khi nó không nghe chứ? Sau một lúc, bác sĩ đã đến tiêm một mũi an thần để con bé bình tĩnh lại. Cháu nói xem chúng ta phải làm thế nào bây giờ. Con bé đã không tái phát trong một thời gian dài rồi…”

“Là cháu không tốt, cháu không nên dẫn cậu ấy tới. Cháu đã kích động tới chị họ mình một lần nữa.”

“Tiểu Khương, nghe dì nói. Cháu có thể nhờ bạn trai mình quay lại đây lần nữa được không? Giả vờ là người đó rồi xoa dịu cảm xúc của Nhược Thủy một chút. Biết đâu Nhược Thủy có thể tốt hơn?”

Lời đề nghị của dì Vương khiến Khương Hoan Du vô cùng bối rối. Cô suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Đây liệu có phải là cách tốt nhất không ạ?”

“Bác sĩ đã đề nghị như vậy, nhưng dì cũng không biết liệu đó có phải là cách tốt nhất không.”

“Dì Vương, để cháu thảo luận lại với bạn trai mình trước đã.”

“Vậy được rồi.”

Nhìn cô cúp điện thoại sau khi nói chuyện với dì Vương, Dư Thâm Lam có linh cảm xấu. Cậu nhìn Khương Hoan Du, hỏi cô: “Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra với chị họ của chị sao?”

Khương Hoan Du cũng nhìn Dư Thâm Lam, không biết nên nói gì một lúc lâu. Cô cắn môi, nói: “Dì Vương nói, chị họ tôi đã tìm cậu ngay khi chị ấy vừa tỉnh dậy, sau đó chị ấy làm loạn lên một lần nữa. Bác sĩ đã đến và đề nghị…”

“Đề nghị gì?”

“Họ đề nghị cậu tới đó một lần nữa, gặp chị ấy rồi xoa dịu cảm xúc của chị ấy. Chính là, cậu giả vờ là người đó, điều này có thể giúp chị ấy tốt hơn một chút.”

“Để em giả vờ làm bạn trai của chị họ chị? Ý chị là cái này sao?”

“…Đúng, là ý đó.”

Dư Thâm Lam nhận ra sự do dự trong mắt Khương Hoan Du, cũng có thể thấy được rằng dường như cô cũng muốn cậu làm như vậy. Cậu không đồng ý, nói: “Em không đồng ý.”

“Tại sao?”

“Chị, em cũng chỉ là một người bình thường, em cũng không biết phải làm như thế nào cả. Làm sao em có thể giả làm bạn trai của ai đó trước mặt chị, làm sao em có thể làm mấy hành động thân mật với người khác trước mặt chị chứ. Ngay cả khi đó là giả, em cũng không thể làm được.”

Khương Hoan Du ngây người nhìn Dư Thâm Lam. Cô đột nhiên cảm thấy dường như mình đã thật sự ép buộc Dư Thâm Lam. Hơn nữa, làm sao cô có thể nghĩ tới một chuyện như vậy chứ? Dư Thâm Lam giả vờ làm người đó, điều này thật sự không tốt cho Như Nhược Thủy.

“Chị, em biết chị rất thương chị họ mình. Nhưng luôn có những cách khác mà không cần nhất thiết phải làm cách kia, chúng ta có thể cùng nhau tìm ra nó. Nếu chị nói cách kia, em sẽ không đồng ý.”

“Không sao, cậu không đồng ý cũng đúng thôi. Chị ấy không liên quan gì đến cậu, cậu cũng không cần phải hy sinh quá nhiều như vậy.”

“Đó không phải là ý của em ——”

Dư Thâm Lam sợ Khương Hoan Du sẽ hiểu lầm ý mình nên vội vàng giải thích với cô. Nhưng Khương Hoan Du đã tháo dây an toàn ra, quay sang ôm lấy Dư Thâm Lam.

Cô trông có vẻ rất yếu đuối và buồn bã. Cô nhẹ nhàng dựa vào vai cậu, nói: “Tôi hiểu ý cậu. Cậu không cần phải giải thích điều đó nữa, tôi hiểu mà.”

“Chị…”

“Dư Thâm Lam, đến bao giờ cậu mới không gọi tôi là chị nữa vậy?”

Dư Thâm Lam dừng lại, sửa miệng mình, nói: “Hoan Du.”

Hoan Du.

Trong ký ức của Khương Hoan Du, Dư Thâm Lam chỉ gọi cô như vậy đúng một lần duy nhất.

Lúc này, trái tim cô tràn ngập những cảm xúc hỗn độn, dường như cô đã mất đi toàn bộ sức lực của mình.

“Chúng ta có nên…Gặp nhau và ở bên nhau không?”

Khương Hoan Du hỏi. Dư Thâm Lam mím môi, tháo dây an toàn ra, ôm lấy Khương Hoan Du.

Cái ôm trong xe, tư thế vụng về, không gian chật chội, nhưng hai trái tim lại vô cùng gần nhau.

Dư Thâm Lam nói: “Sẽ không chia lìa, sẽ không bao giờ chia lìa.”

Khương Hoan Du nhắm mắt lại rồi mỉm cười. Cô buông Dư Thâm Lam ra, nhìn cậu, nói: “Đừng hứa gì cả, lời hứa giống như một lá cờ vậy, rồi sẽ có lúc nó rơi xuống.”

“Nhưng em vô cùng nghiêm túc.” Dư Thâm Lam nắm chặt bả vai Khương Hoan Du. Cậu sợ rằng Khương Hoan Du sẽ không tin điều đó, cậu gần như muốn moi tim gan mình ra để cho cô có thể nhìn thấy nó.

Khương Hoan Du thích thú với vẻ nghiêm túc của cậu lúc này. Làm sao cậu có thể trẻ con như vậy chứ.

Cô gật đầu với cậu, nói: “Tôi biết, tôi biết rồi. Chúng ta không nên nói về nó nữa. Bởi vì chúng ta đã quyết định ở bên nhau rồi, vậy thì chúng ta chắc chắn phải ở bên nhau.”

Khương Hoan Du khác với Dư Thâm Lam. Giống như tất cả những người trẻ tuổi đang trong tình yêu cuồng nhiệt khác, Dư Thâm Lam cũng muốn đưa ra những lời hứa và muốn dành tất cả những gì có thể cho người mình yêu. Nhưng Khương Hoan Du thì khác, cô đã gặp rất nhiều ví dụ thất bại trong tình yêu, cô chỉ muốn thực hiện từng bước một trước mặt, cô không muốn lo lắng về tương lai.

Tương lai sau này, ai biết điều gì sẽ xảy ra chứ?

Khương Hoan Du nhìn Dư Thâm Lam, nhưng có một điều cô có thể chắc chắn.

Rồi sẽ có lúc, cô có thể vượt qua được áp lực trong lòng mình và ở bên cậu. Dù tương lai có khó khăn đến đâu, cô sẽ không để cậu phải thất vọng.

Cô đã từ bỏ một lần rồi, và sẽ không có lần thứ hai nữa.

Tại viện tâm thần.

Như Nhược Thủy nằm trên giường bệnh, đôi mắt đẫm lệ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tại sao mọi người đều nghĩ cô ấy bị bệnh, tại sao lại tiêm cho cô ấy, tại sao lại cho cô ấy uống thuốc…Cô ấy rõ ràng không bị bệnh, cô ấy thật sự không bị bệnh gì cả.

Những chiếc lá trên cành cây bên ngoài cửa sổ đều đã rụng, dường như mùa thu đã qua rồi.

Mùa đông đang tới.

Mùa xuân qua đi mùa thu sẽ tới, rồi lại đến một mùa đông vô cùng khắc nghiệt.

Như Nhược Thủy nghĩ về Dư Thâm Lam mà cô ấy đã gặp lúc buổi chiều. Làm sao đôi mắt đó, những đặc điểm trên gương mặt đó lại không phải là của người kia chứ?

Cô ước rằng cậu chính là người kia, và cô ấy thật sự muốn gặp lại người kia.

Chỉ cần người đó xuất hiện, cô ấy có rất nhiều điều muốn nói.

Như Nhược Thủy biết tình yêu của bọn họ là một sai lầm, và cô ấy bị buộc phải trở thành người đáng tủi thẹn nhất thế gian này. Cô ấy chỉ muốn hỏi người kia tại sao.

Tại sao cô ấy phải trở thành một người như vậy, tại sao cô ấy phải chịu quá nhiều đau đớn, tại sao cô ấy phải bị hành hạ về thể xác và tinh thần.

Như Nhược Thủy cảm thấy mệt mỏi, muốn đi ngủ.

Trong giấc mơ, gương mặt của Dư Thâm Lam trùng khớp với gương mặt của người đó. Người đó mỉm cười với cô ấy, giống như mười năm trước.