Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 31: Buổi tối em có thể về nhà chị được không?



Editor: YuuMỗi sáng thứ sáu, Lâm Tiểu Nhu đều có một lớp dạy nhảy cố định vào ngày này.

Khương Việt đã ở nhà ba mẹ mình gần một tuần nay, nhưng trái tim cậu ta vẫn không thể kìm nén được mà muốn đi tìm Lâm Tiểu Nhu. Cậu ta đã đến đây và giả vờ coi như đó là một gặp gỡ. Cậu ta đi tới trung tâm dạy nhảy, tới quầy lễ tân, hỏi: “Xin chào, cho tôi hỏi Lâm Tiểu Nhu có ở đây không?”

“Cô giáo Lâm?” Cô gái ở quầy lễ tân đang bận đăng ký thông tin trên máy tính, trả lời cậu ta một cách thờ ơ: “Cô ấy đã không đến lớp hơn một tuần nay rồi.”

“Hơn một tuần? Cô có biết cô ấy đã đi đâu không?” Khương Việt nghe xong vô cùng lo lắng.

“Tôi cũng không rõ về chuyện này. Lý do cô ấy xin nghỉ là bị ốm, dường như cô ấy bị đau bụng thì phải.”

Cô gái kia tiếp tục bận rộn với công việc của mình sau khi trả lời cậu ta. Khương Việt vô cùng lo lắng sau khi nghe lý do đó.

Cậu ta biết rằng dạo gần đây Lâm Tiểu Nhu luôn buồn bã, nhưng Lâm Tiểu Nhu không bao giờ để lộ ra nỗi buồn của mình cho bất cứ ai.

Khương Việt rời khỏi trung tâm dạy nhảy và gọi cho Lâm Tiểu Nhu. Sau khi trở về từ khách sạn suối nước nóng, bọn họ đã không liên lạc với nhau một lần nào. Cậu ta nghĩ cô ấy cần có thời gian để giải tỏa mọi vướng bận trong lòng mình. Cậu ta nghĩ mình không nên làm phiền cô lúc này.

Khoa nội trú của bệnh viện.

Lâm Tiểu Nhu nhìn chằm chằm vào bữa sáng của mình, cô ấy không có hứng thú động đến chỗ thức ăn đó chút nào. Những thứ trong bệnh viện thật sự khủng khiếp, đồ ăn cũng không thể nuốt nổi.

Nếu không phải mẹ cô ấy đang nhìn chằm chằm thì chắc chắn cô ấy sẽ đem đống đồ đó quăng thẳng vào thùng rác.

“Mẹ phải nhìn con ăn hết đồ ăn này bây giờ, nhanh ăn đi.”

Mẹ của Lâm Tiểu Nhu, bà Vương Mỹ Châu đang ngồi ở bên cạnh giường, bà ấy dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn Lâm Tiểu Nhu, một biểu hiện như thể rằng bà ấy sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy Lâm Tiểu Nhu ăn nữa.

Vương Mỹ Châu chính là một cửa hàng trang sức di động. Bà ấy đeo một chiếc vòng cổ siêu lớn được điểm xuyết những viên ngọc trai lớn. Tính khí của bà ấy…Phải nói là khủng khiếp. Trên đời này Lâm Tiểu Nhu không sợ ai, chỉ sợ mẹ mình.

Lâm Tiểu Nhu không dám cãi lại, đành phải cầm thìa lên múc từng thìa cháo. Trong lúc ăn, cô ấy nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Cô ấy cầm nó lên, thấy người gọi tới là Khương Việt.

Lâm Tiểu Nhu đã cố tình giấu Khương Hoan Du và Khương Việt là mình đang ở trong viện, bởi vì cô ấy sợ hai người họ sẽ lo lắng. Bây giờ Khương Việt gọi tới, cô ấy cũng không biết nên nói gì.

Lâm Tiểu Nhu trả lời điện thoại, giả vờ phấn khích, nói: “Em trai, có chuyện gì mà gọi sớm vậy?”

“Chị đang ở đâu vậy?” Khương Việt lo lắng hỏi.

“Chị? Chị…” Lâm Tiểu Nhu liếc nhìn Vương Mỹ Châu, nói: “Chị đang ở trong trung tâm dạy nhảy, hôm nay chị phải đến lớp sớm.”

“Chị đang nói dối. Bây giờ em đang ở trung tâm dạy nhảy, họ nói rằng chị đã xin nghỉ một tuần nay rồi!”

Lâm Tiểu Nhu hơi hé miệng, chết dở, không thể che giấu được nữa rồi.

“Chị đang ở trong bệnh viện, nhưng không sao, em cứ yên tâm.”

“Bệnh viện nào? Em sẽ đến ngay bây giờ.”

Lâm Tiểu Nhu muốn nói với Khương Việt rằng đừng đến, nhưng cô ấy nhìn bà Vương, nghĩ rằng Khương Việt có lẽ vẫn nên đến. Cô ấy nói địa chỉ rồi cúp điện thoại, sau đó nói với Vương Mỹ Châu: “Mẹ, lát nữa bạn con tới đây, mẹ nên về nhà nghỉ ngơi trước đi. Có bạn con ở đây chăm sóc là được rồi.”

“Bạn? Mẹ có biết người bạn đó không?” Chính tai Vương Mỹ Châu vừa nghe thấy con gái mình gọi người ở đầu dây bên kia là em trai, chứng tỏ người kia là con trai nên bà mới hỏi vậy.

“Là em trai của Hoan Du, Khương Việt. Mẹ đã từng gặp cậu ấy rồi đó.”

“Được rồi, con ăn sáng đi rồi mẹ sẽ về.”

Có lẽ cô ấy không thể thoát khỏi bữa ăn sáng này được, Lâm Tiểu Nhu cay đắng cắn răng tiếp tục ăn cháo.

Thấy cô ấy nhăn mặt như vậy, Vương Mỹ Châu nói: “Con bị bệnh như thế này cũng bởi vì kén ăn và ăn uống thất thường đó. Con cũng lớn rồi, không thể tự chăm sóc tốt bản thân mình được sao?”

Lâm Tiểu Nhu không nói gì, Vương Mỹ Châu lại nói tiếp: “Con đó, mẹ không biết phải nói gì với con nữa. Chuyện ly hôn lớn như vậy mà con cũng không nói cho chúng ta, chỉ nói một câu ly hôn là ly hôn luôn. Con cũng nên hỏi ý kiến của mẹ và ba con chứ. Ngay từ đầu, mẹ đã thấy tên nhóc Đào Tử Khiêm kia không đáng tin rồi, chỉ có con là vội vàng muốn kết hôn.”

“Mẹ, đừng nói nữa, chuyện đã qua rồi.” Lâm Tiểu Nhu có chút không vui.

Nhưng Vương Mỹ Châu cũng không có ý định dừng lại, bà tiếp tục nói: “Đúng, tất cả đều đã qua rồi. Vậy con định sẽ làm gì trong tương lai hả? Nếu con muốn tiến tới cuộc hôn nhân thứ hai, liệu con có chắc chắn mình sẽ không sợ hãi khi lại kết hôn một lần nữa không!”

“Nếu con không muốn kết hôn thì con sẽ không có ý định kết hôn nữa. Với lại, con cũng không nói là con muốn kết hôn lần nữa.”

“Con có ngốc không vậy hả. Ba mẹ cũng đã già rồi, không thể chăm sóc cho con mãi được.”

“Con có thể tự chăm sóc cho bản thân mình.”

“Vậy, con định tự chăm sóc bản thân mình trong bệnh viện sao?”

Lâm Tiểu Nhu vứt chiếc thìa trong tay xuống. Cô ấy bực bội nằm xuống, kéo chăn lên chùm qua đầu, không muốn nghe Vương Mỹ Châu nói nữa.

Vương Mỹ Châu cũng thấy tức giận. Đứa con gái bà chiều chuộng từ lúc còn nhỏ đến giờ bị người ta hắt hủi, làm sao bà có thể không thương xót được chứ.

“Bây giờ con đã khỏe lại, cuộc phẫu thuật cũng đã được thực hiện thành công. Hai ngày nữa xuất viện, con trở về sống với ba mẹ. Mặc dù mẹ bận rộn, nhưng mẹ vẫn có thể chăm lo ba bữa ăn một ngày cho con.”

“Con không muốn. Con muốn sống một mình.”

“Đừng nghĩ về điều đó nữa, về nhà thôi. Căn nhà trước đây ba mẹ mua cho con làm của hồi môn, dù sao bây giờ giá nhà đất cũng đang tăng, con tìm bất động sản rồi bán nó đi. Tránh mỗi ngày ở đó rồi lại thấy tổn thương.”

Vương Mỹ Châu nói xong thì đứng dậy, nói với một dì ở bên cạnh: “Dì Lý, tôi phải đi trước. Làm phiền dì chăm sóc nó giúp tôi.”

“Được, bà cứ yên tâm.” Người dì tới chăm sóc Lâm Tiểu Nhu gật đầu với Vương Mỹ Châu.

Vương Mỹ Châu bất lực thở dài với Lâm Tiểu Nhu đang chùm kín đầu bằng chăn, bà nói: “Mẹ đi đây.”

“Mẹ đi nhanh đi.” Giọng nói của Lâm Tiểu Nhu nghẹn lại, dường như không muốn nói chuyện cùng với Vương Mỹ Châu nữa.

Vương Mỹ Châu thở dài liên tục rồi xách túi rời đi.

Lâm Tiểu Nhu chùm chăn, thầm rơi nước mắt.

Cô ấy không thể nhịn được, tiếng nấc nhẹ vang lên, cô ấy thật sự đang khóc. Bây giờ còn khóc vì Đào Tử Khiêm, thật sự quá điên rồ mà.

Không biết qua bao lâu, Lâm Tiểu Nhu cảm thấy dường như mình có thể ngủ thiếp đi khi chùm chăn. Bỗng nhiên trên đầu truyền đến một cơn lạnh lẽo, cái chăn đang chùm kín người bị xốc lên.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn lên, kết quả lại nhìn thấy gương mặt như muốn tính sổ với mình của Khương Hoan Du.

“Sao cậu lại ở đây?”

Lâm Tiểu Nhu hỏi Khương Hoan Du, lại liếc nhìn Khương Việt đang đứng sau lưng Khương Hoan Du, dường như là muốn trách cậu vì đã nói chuyện này với Khương Hoan Du.

Khương Hoan Du không trả lời Lâm Tiểu Nhu, Khương Việt lên tiếng trước: “Em sợ chị xảy ra chuyện gì trong bệnh viện. Vì vậy em đã gọi cho chị gái em, đề phòng trường hợp…”

“Đề phòng cậu có chuyện gì bất trắc, chúng tớ có thể cho cậu xuống lỗ luôn.”

Khương Hoan Du tức giận nói.

Lâm Tiểu Nhu vội vàng nói: “Cái gì mà cho xuống lỗ chứ, đúng là cái miệng quạ đen. Tớ bây giờ ổn hơn rồi, sẽ được xuất viện sớm thôi.”

“Cậu còn không biết xấu hổ à mà nói như vậy? Chuyện nằm viện lớn như vậy cũng không nói với tớ!”

“Tớ sợ nói ra cậu sẽ lo lắng. Mà cũng chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi, cũng đã thực hiện thành công rồi.”

Khương Hoan Du thực sự giận Lâm Tiểu Nhu vì vẫn luôn che giấu chuyện này với cô. Lâm Tiểu Nhu càng giải thích, cô càng thấy tức giận.

Khương Việt và Lâm Tiểu Nhu cũng nhận thấy là Khương Hoan Du đang rất tức giận. Khương Việt xoa dịu Khương Hoan Du trước: “Chị, có vẻ như chị Tiểu Nhu thật sự không sao đâu, chị không cần phải lo lắng quá.”

“Vậy thì tốt.”

Tuy Khương Hoan Du nói vậy, nhưng trong lời nói cũng có thể thấy cô đã dịu đi nhiều.

Khoảng thời gian này, cô đã không nhận thấy được bất kỳ sự khác biệt nào của Lâm Tiểu Nhu. Ngoại trừ việc không gặp mặt nhau, bọn họ vẫn nói chuyện phiếm đôi ba câu với nhau trên Wechat như mọi khi. Nào biết cái người tối qua còn đăng trên ‘vòng bạn bè’ là muốn đi nhảy bungee lại đang nằm trong bệnh viện chứ.

Khương Việt thấy Lâm Tiểu Nhu vẫn ổn, trong lòng cậu ta cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Cậu ta đứng một bên, lặng lẽ nhìn Lâm Tiểu Nhu, mỗi ánh mắt đều vô cùng cẩn thận từng li từng tý một.

Đã gần trưa, dì Lý đi tới hỏi Lâm Tiểu Nhu có muốn ăn cơm ở trong nhà ăn của bệnh viện không. Lâm Tiểu Nhu nghe xong, vội vàng từ chối.

Cô ấy quay sang tỏ vẻ vô tội nói với Khương Hoan Du và Khương Việt: “Hai người có thể mua cho tớ cái gì đó ngon ngon không? Tớ thật sự buồn nôn khi phải ăn thức ăn trong bệnh viện…”

“Cậu vừa mới phẫu thuật xong, không phải nên ăn đồ ăn thanh đạm thôi sao?” Khương Hoan Du hỏi.

Lâm Tiểu Nhu liền muốn khóc: “Cũng có rất nhiều đồ ăn thanh đạm có thể ăn mà, đồ ăn trong bệnh viện thật sự, thật sự, thật sự rất khó nuốt.”

Khương Hoan Du còn tưởng rằng Lâm Tiểu Nhu đang cố ý nói khoa trương như vậy, dù sao Lâm Tiểu Nhu kén ăn như thế nào mọi người đều biết cả.

Lúc này, Khương Việt nói: “Như vậy đi, để em về nhà nấu một chút đồ ăn thanh đạm rồi mang tới đây.”

Lâm Tiểu Nhu vội vàng gật đầu, nhưng Khương Hoan Du lại nói: “Em sẽ phải đi lại mất rất nhiều thời gian đó, có được không?”

“Vậy…Buổi trưa ăn trong bệnh viện trước, buổi tối em sẽ mang tới.”

Khương Hoan Du nhìn sự nhiệt tình của Khương Việt như vậy, cũng không muốn đả kích sự nhiệt tình của cậu ta. Cậu ta đã muốn vì Lâm Tiểu Nhu mà làm chuyện gì đó, vậy thì cứ để cho cậu ta làm đi. Dù gì chuyện cậu ta có thể làm cũng không nhiều.

Khương Việt rời đi, dì Lý cũng ra ngoài mua cơm. Khương Hoan Du ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Lâm Tiểu Nhu, nói chuyện với Lâm Tiểu Nhu.

Hai người đang nói chuyện với nhau thì điện thoại của Khương Hoan Du rung lên nhiều lần.

Đều là tin nhắn từ Dư Thâm Lam.

—— Em làm việc xong rồi.

—— Buổi trưa đi ăn cơm bò xào ớt xanh với đồng nghiệp.

—— Chị đã ăn chưa?

—— Buổi tối có muốn cùng nhau ăn tối không?

Khương Hoan Du nhìn mấy tin nhắn này, khóe miệng lộ ra một nụ cười. Cô lướt nhanh ngón tay trên bàn phím, trả lời lại: “Được.”

Suy nghĩ một lúc, cô lại nhắn lại: “Tôi đang ở cùng Lâm Tiểu Nhu trong bệnh viện. Tôi nghĩ mình sẽ về nhà rất muộn, có khi cậu tự ăn trước đi.”

Lần đầu tiên Lâm Tiểu Nhu nhìn thấy Khương Hoan Du lộ ra vẻ mặt như vậy. Đây chắc chắn chính là biểu hiện của một cô gái đang yêu, thật sự có thể tan chảy ra thành mật ong.

Cô ấy hỏi: “Ai gửi tin nhắn mà thành ra bộ dạng như này vậy? Dư Thâm Lam à?”

“Không thì ai?”

Khương Hoan Du hỏi ngược lại, khẽ mỉm cười với Lâm Tiểu Nhu, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Lâm Tiểu Nhu chẹp miệng, khẽ lắc đầu: “Nhìn cậu bây giờ như thế nào đi, xem ra đã có tiến triển rất lớn sao?”

“Hừm…Có nên xem nó là tiến triển rất lớn không?”

“…” Lâm Tiểu Nhu lập tức phản ứng lại, học cái thái độ vừa nãy Khương Hoan Du đối với mình, lớn tiếng nói: “Cậu còn không biết xấu hổ à mà nói như vậy? Chuyện lớn như vậy mà lại giấu không nói với tớ!!!”

Khương Hoan Du đặt điện thoại xuống, nụ cười ngọt ngào trên miệng không thể che giấu được. Cô giải thích với Lâm Tiểu Nhu: “Tớ muốn gặp mặt trực tiếp rồi mới nói với cậu, nhưng cũng chưa gặp cậu được.”

“Cắt, cậu cho rằng tớ sẽ tin sao?”

Lâm Tiểu Nhu bĩu môi, nhưng trong lòng lại thấy vui vẻ vì Khương Hoan Du.

Có thể đi đến bước này, xem như là một người nông dân có thể trồng ra loại bắp cải tốt nhất rồi mang cho heo ăn.

Cũng may, ít nhất cũng không phải là bị heo giẫm vào là được.

Khương Hoan Du còn muốn giải thích thêm, nhưng điện thoại lại rung lên.

Dư Thâm Lam nói: “Chị Tiểu Nhu không sao chứ? Em sẽ hoàn thành xong công việc của mình rồi buổi tối đến thăm chị ấy.”

Sau đó, cậu nói thêm: “Máy nước nóng nhà em bị hỏng, buổi tối em có thể về nhà chị được không?”

Hừm, Dư Thâm Lam thật sự chính là, lòng dạ tư Mã Chiêu, người người đều rõ (*).

(*) Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ: Xuất phát từ một nhân vật có thật là Tư Mã Chiêu. Sau này nó trở thành một câu thành ngữ ý nói âm mưu hoặc dã tâm của một người hoàn toàn lộ ra, ai ai trong thiên hạ đều biết 

Cậu thật sự từng giờ từng phút đều có suy nghĩ muốn dính chặt lấy Khương Hoan Du. Mà Khương Hoan Du…

Cũng khá là vui lòng.