Khi đến gần nhà Vũ Uyên, Tiêu Dương Kì dừng lại và nhìn cô với ánh mắt thân thiết.
- Cảm ơn cô đã dành thời gian đi chơi cùng tôi hôm nay. Tôi thật sự rất vui
Vũ Uyên cười nhẹ và gật đầu.
- Cũng cảm ơn cậu đã mời tôi đi chơi. Chúng ta nếu có dịp thì tôi cũng rất muốn đi với cậu
Hai người nhìn nhau với nụ cười trước khi họ chia tay, mỗi người đi về hướng nhà của mình. Họ cần nghỉ ngơi và làm những việc cá nhân. Hẹn ngày mai gặp mặt ở công ty
…****************…
Vũ Uyên bước vào nhà sau một ngày dài làm việc, mệt mỏi đeo bám từng bước chân. Vừa khép cửa lại, cô bất ngờ nghe tiếng chuông cửa vang lên. Tim cô như chùng xuống một nhịp, không nghĩ rằng vào giờ này lại có người đến thăm.
Uyên tiến lại gần cửa, thông qua mắt mèo. Trước mặt cô là Nhất Phong, người cô không ngờ lại xuất hiện ở đây vào lúc này. Ánh đèn mờ nhạt ngoài hành lang phản chiếu lên khuôn mặt quen thuộc, nhưng có gì đó khác lạ trong đôi mắt.
Nhất Phong cười nhẹ, nhưng trong nụ cười đó có vẻ gì đó khó tả, như sự trộn lẫn của niềm vui và nỗi buồn.
- Vũ Uyên, anh có chuyện muốn nói với em. Chuyện rất quan trọng.
Vũ Uyên ngập ngừng một chút, rồi mở rộng cửa cho Nhất Phong bước vào. Cô không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Nhất Phong chắc chắn sẽ mang đến một cơn bão cảm xúc không dễ dàng qua đi.
Vũ Uyên khẽ nhíu mày, có chút phân vân khi mời Nhất Phong vào. Tuy nhiên, trước khi cô kịp nói thêm điều gì, Nhất Phong đã rút từ túi áo ra một chiếc chìa khóa dự phòng - chìa khóa nhà cô.
- Sao anh lại có chìa khóa của tôi?
Uyên ngạc nhiên hỏi, giọng căng thẳng hơn.
Nhất Phong bước qua ngưỡng cửa, khép cửa lại sau lưng, ánh mắt nghiêm túc nhưng đầy bình thản.Anh đã xin chị chủ chung cư lấy giúp khi em không có ở nhà. Anh biết điều này có thể khiến em khó chịu, nhưng thật sự anh cần gặp em ngay lập tức.Uyên nhìn hắn, cảm giác vừa bực bội vừa lo lắng trào dâng trong lòng.
- Có chuyện gì mà gấp gáp đến vậy?
Nhất Phong ngồi xuống ghế sofa, tay vẫn cầm chiếc chìa khóa.
- Uyên, anh biết em không tin tưởng anh hoàn toàn, nhưng anh cần em nghe anh lần này. Chuyện này liên quan đến tương lai của cả hai chúng ta.
Vũ Uyên vẫn đứng đó, nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác. Cô chưa bao giờ thích sự can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng tư của mình, nhưng nhìn thái độ nghiêm túc của Nhất Phong, cô cảm thấy có điều gì đó quan trọng thật sự. Cuối cùng, cô thở dài, bước đến và ngồi xuống ghế đối diện.
- Được rồi, anh nói đi. Tôi đang nghe.
Nhất Phong nhìn sâu vào mắt Vũ Uyên, giọng nói trở nên dịu dàng hơn.
- Vũ Uyên, anh vẫn thích em. Dù chúng ta đã chia tay, nhưng anh không thể quên được em. Anh vẫn luôn nghĩ về những kỷ niệm của chúng ta, về những lúc vui buồn mà chúng ta đã trải qua.
Vũ Uyên bất ngờ trước lời thổ lộ của Nhất Phong. Cô cảm thấy một làn sóng cảm xúc trào dâng trong lòng, nhưng cô biết rằng những cảm xúc đó đã thuộc về quá khứ.
- Nhất Phong, tôi không ngờ anh vẫn còn cảm giác với tôi
Vũ Uyên nói, giọng hơi run.
- Nhưng tôi phải thành thật với anh. Tôi không còn thích anh nữa. Chúng ta đã đi những con đường khác nhau, và tôi nghĩ chúng ta đều cần phải tiếp tục đi về phía trước.
Nhất Phong im lặng một lúc, rồi đột nhiên đứng dậy và bước tới gần Uyên.
- Vũ Uyên, anh không thể chấp nhận điều đó. Anh biết chúng ta đã trải qua nhiều khó khăn, nhưng anh tin rằng chúng ta vẫn có thể làm lại từ đầu. Anh sẵn sàng thay đổi, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để em quay lại bên anh.
Vũ Uyên lùi lại một bước, cảm thấy sự cương quyết trong ánh mắt của Nhất Phong.
- Nhất Phong, anh đừng như vậy. Tôi đã quyết định rồi. Chúng ta không thể quay lại như trước nữa.
Nhất Phong không lùi bước, ánh mắt kiên định.
- Vũ Uyên, anh sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Anh sẽ chứng minh cho em thấy rằng anh đã thay đổi, rằng anh xứng đáng với tình yêu của em. Anh sẽ không để mất em một lần nữa.
Vũ Uyên thở dài, cảm thấy mệt mỏi và bối rối.
- Nhất Phong, anh không hiểu đâu. Đôi khi, tình yêu không đủ để vượt qua mọi thứ. Tôi mong anh hãy tôn trọng quyết định của tôi và để tôi yên.
Nhưng Nhất Phong vẫn không chịu từ bỏ.
Vũ Uyên nhìn Nhất Phong, cảm thấy sự cố chấp của anh thật khó đối phó.
- Nhất Phong, anh đang làm tôi khó xử. Tôi không muốn phải đối mặt với điều này nữa. Nếu anh thực sự quan tâm đến tôi hãy để cho quá khứ qua đi
Nhưng Nhất Phong vẫn không buông tay, ánh mắt kiên định và đầy quyết tâm.
- Vũ Uyên, anh sẽ không bỏ cuộc. Anh sẽ chứng minh cho em thấy rằng anh đã thay đổi, rằng anh xứng đáng với tình yêu của em. Anh sẽ không để mất em một lần nữa.
Nói xong, Nhất Phong cúi xuống và hôn mạnh lên môi Vũ Uyên. Nụ hôn bất ngờ, mãnh liệt và đầy chiếm hữu. Uyên cảm thấy hơi thở của mình bị lấy đi, cảm giác bối rối và bất lực tràn ngập. Cô cố gắng đẩy ra, nhưng vòng tay hắn quá mạnh mẽ.
Cuối cùng, Vũ Uyên dùng hết sức đẩy Nhất Phong ra, mắt cô lóe lên sự phẫn nộ.
- Nhất Phong, anh không thể làm như vậy! Tôi đã nói là tôi không còn thích anh nữa. Anh phải tôn trọng quyết định của tôi
Nhất Phong đứng yên, hơi thở dồn dập, ánh mắt đầy nỗi đau và quyết tâm.
- Vũ Uyên, anh xin lỗi. Nhưng anh không thể để mất em dễ dàng như vậy. Anh sẽ làm mọi cách để em quay lại bên anh.
Vũ Uyên cảm thấy mệt mỏi và bối rối, cô lắc đầu.
- Nhất Phong, anh đang làm tôi thực sự cảm thấy ngột ngạt. Tôi không muốn phải tiếp tục như thế này. Nếu anh thực sự yêu, hãy để tôi tự do.
Nhất Phong im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng thở dài và từ từ buông tay.
- Anh hiểu rồi. Nhưng Uyên, anh sẽ không từ bỏ dễ dàng đâu. Anh sẽ chờ em, cho đến khi em thay đổi quyết định.
Vũ Uyên không biết nói gì thêm, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng Nhất Phong rời đi. Cô biết rằng đây chỉ là khởi đầu của một hành trình khó khăn hơn để bảo vệ quyết định của mình. Nhất Phong cứng đầu hơn cô nghĩ, cô hôm nay đánh răng khá lâu như muốn tẩy rửa sạch những gì vừa diễn ra.