Sau khi Nhất Phong rời đi, cảm xúc trong căn nhà dường như vẫn lắng đọng. Một lát sau, chuông cửa lại vọng lên, khiến Vũ Uyên lạnh lùng nhìn về phía cửa. Tuy nhiên, khi cô mở cửa, thay vì Nhất Phong, một bóng dáng quen thuộc hơn là Tô Bội Chi xuất hiện trước mặt cô, cầm trong tay một túi nhựa màu xanh lá cây.
- Tô Bội Chi? Sao cậu lại đến đây?
Vũ Uyên hỏi, giọng có chút ngạc nhiên.
Tô Bội Chi cười tươi, đưa túi thịt bò cho Vũ Uyên.
- Biết sao không, hôm nay tớ đi siêu thị thấy thịt bò ngon nên mua luôn cho cậu. Đừng lo lắng, chỉ là quà nhỏ thôi.
Vũ Uyên nhìn Tô Bội Chi, mỉm cười nhẹ.
- Cảm ơn Bội Chi nhiều nhé. Có lẽ tớ cũng cần nấu một bữa ăn ngon cho bản thân sau một ngày dài vào ngày mai. Ngày mai phải ở lại họp về quy trình mẫu mã sản phẩm, mệt mỏi thật
Tô Bội Chi gật đầu đồng ý.
- Đúng rồi đấy, cậu cần phải ăn uống đủ đầy và nghỉ ngơi. Nếu có chuyện gì thì nói với tớ nhé, tớ luôn ở đây để giúp đỡ.
Với sự ấm áp từ Tô Bội Chi, không khí trong căn nhà dường như trở nên nhẹ nhàng hơn sau những biến cố vừa qua.
- À mà, nãy tớ có thấy Nhất Phong ở bãi đậu xe dưới hầm. Cậu có biết điều đó không?
Tô Bội Chi nói với vẻ mặt căng thẳng, Vũ Uyên có chút khó xử nên im lặng, sau cùng cô vẫn quyết định nói hết ra những gì ban nãy.
Sau khi Tô Bội Chi nghe Vũ Uyên kể hết về cuộc gặp gỡ với Nhất Phong và những gì đã xảy ra, cô ấy lắng nghe với sự quan tâm.
- Tôi hoàn toàn hiểu cảm giác của cậu
Tô Bội Chi nói, giọng nghiêm túc xen lẫn đó là sự tức giận không hề nhỏ.
- Cậu ta đã vi phạm sự riêng tư của cậu và cố tình không chấp nhận quyết định của cậu.Điều đó không thể chấp nhận được.
Vũ Uyên cảm thấy có phần bối rối và lo lắng.
- Tớ không biết phải làm sao nữa. Anh ta đang cố gắng rất nhiều, nhưng tớ không còn cảm giác với anh ta nữa, từ lúc mọi chuyện được làm sáng tỏ năm cấp 3. Tớ đã chẳng còn một chút tình cảm gì nữa
Tô Bội Chi nhìn Vũ Uyên, ánh mắt quyết đoán.
- Cậu đừng lo. Tớ nghĩ chúng ta nên thông báo cho cảnh sát về việc này. Nhất Phong không thể tự ý xâm phạm vào cuộc sống của cậu như vậy
Vũ Uyên cảm thấy đồng ý với ý kiến của Tô Bội Chi.
- Có lẽ đúng vậy. Anh ta cần phải hiểu rằng hành vi đó là không chấp nhận được. Nhưng, cậu biết mà, thế lực nhà anh ta rất lớn. Trước sau gì người thiệt thòi cũng là tớ
Trong căn phòng khách rộng rãi và sáng sủa, Tô Bội Chi ngồi thư thái trên chiếc sofa mềm mại, đối diện với Vũ Uyên. Màn đêm nhẹ nhàng bên ô cửa sổ, tạo nên một không gian ấm áp và dễ chịu. Trên bàn trà nhỏ trước mặt họ, một ấm trà nóng và vài chiếc cốc nhỏ được bày biện gọn gàng.
Tô Bội Chi, với vẻ mặt điềm tĩnh và ánh mắt chân thành, bắt đầu câu chuyện.
- Vũ Uyên à, tớ đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện cậu đang gặp khó khăn. Tớ thật sự lo lắng cho cậu, hay là cậu chuyển sang chung cư gần nhà Tớ đi
Vũ Uyên hơi ngả người về phía trước, lắng nghe chăm chú.
- Với lại chắc mọi chuyện cũng ổn thôi nhỉ? Chung cư ở đây cũng tiện mà, tuy có hơi khó khăn một chút
Tô Bội Chi mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên tay Vũ Uyên như để truyền thêm sự tin tưởng.
- Nơi đó an toàn hơn nhiều và tiện nghi cũng đầy đủ hơn. Chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn.
Vũ Uyên nhíu mày, đôi mắt lấp lánh sự ngạc nhiên.
- Chuyển về đó à? Tớ chưa từng nghĩ đến điều đó. Nhưng liệu có ổn không, cậu không thấy phiền chứ?
Tô Bội Chi lắc đầu, giọng nói càng thêm phần kiên định. “
- Không hề phiền chút nào. Thực ra, Tớ rất vui nếu cậu đồng ý. Chúng ta sẽ có thêm nhiều thời gian bên nhau và Tớ cũng cảm thấy yên tâm hơn khi biết cậu ở một nơi an toàn.
Vũ Uyên nhìn vào mắt Tô Bội Chi, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của cô bạn.
- Tớ thật sự cảm ơn cậu, Bội Chi. Tớ sẽ suy nghĩ nghiêm túc về lời đề nghị này.
- Tớ tin rằng đó sẽ là quyết định đúng đắn. Cậu không cần phải vội, cứ suy nghĩ thật kỹ nhé.
Họ tiếp tục trò chuyện, cười đùa và chia sẻ những câu chuyện thường ngày, sau đó Bội Chi ra về, và Vũ Uyên cũng chuẩn bị đi ngủ để có năng lượng cho một ngày làm việc suôn sẻ vào buổi sáng ngày hôm sau
Trên chiếc giường êm ái, Vũ Uyên có một giấc ngủ sâu. Trong giấc mơ, cô thấy mình bị bao quanh bởi bóng tối dày đặc, khiến cô cảm thấy sợ hãi và hoang mang. Mọi thứ xung quanh đều mờ mịt, và cô không thể tìm ra lối thoát. Cô chạy mãi trong vô vọng, bóng tối dường như càng lúc càng bóp nghẹt lấy cô.
Trong lúc tuyệt vọng, một tia sáng bất ngờ chiếu tới, xé tan màn đêm tăm tối. Trong ánh sáng đó, Tiêu Dương Kì xuất hiện, khuôn mặt rạng rỡ và bình tĩnh. Anh bước tới gần cô, ánh mắt ấm áp và đầy động viên. Bằng giọng nói trầm ấm, anh nói:Đừng sợ, Uyên. Anh ở đâyCậu ấy là ánh sáng, là hy vọng, giúp cô thoát khỏi bóng tối u ám. Cô cảm nhận được sức mạnh và sự an toàn từ anh, và từ từ, bóng tối quanh cô dần biến mất. Ánh sáng bao phủ lấy họ, và cô cảm thấy như mình đang bay lên, tự do và thoải mái.
Vũ Uyên tỉnh giấc, cảm giác ẩm ướt của mồ hôi vẫn còn đọng lại trên trán. Trái tim cô vẫn đập mạnh sau cơn ác mộng, nhưng hình ảnh Tiêu Dương Kì trong giấc mơ làm cô thấy nhẹ nhõm hơn. Ngày mới cũng đã đến, mang theo hy vọng và sự khởi đầu mới. Cô biết rằng dù có gặp khó khăn thế nào, cô cũng không đơn độc, bởi vì luôn có người bên cạnh sẵn sàng giúp đỡ cô.