Trên suốt quãng đường còn lại, Vũ Uyên không ngừng suy nghĩ về những lời nói của Tiêu Dương Kì. Liệu đó có phải là một lời tỏ tình chính thức không? Cô cảm nhận được sự chân thành và ấm áp trong từng câu chữ của anh. Tim cô đập liên hồi, và trong lòng cô bỗng tràn ngập cảm xúc. Cô biết rằng mình thích Tiêu Dương Kì rất nhiều, và cô cảm nhận rằng anh cũng vậy.
Khi xe dừng lại ở đèn đỏ, Vũ Uyên quay sang nhìn Tiêu Dương Kì. Ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi bật đôi mắt chân thành và nụ cười ấm áp. Cô quyết định không để những cảm xúc của mình bị kìm nén nữa.
- Tiêu Dương Kì
Cô gọi nhẹ nhàng, giọng run run
- Hồi sáng, cậu vừa nói gì… tôi có nên coi nó một lời tỏ tình không?
Tiêu Dương Kì quay sang nhìn Vũ Uyên, ánh mắt anh lấp lánh niềm hy vọng. Anh nắm chặt tay cô hơn, cảm nhận được sự run rẩy của cô.
- Phải, Vũ Uyên. Đó là lời tỏ tình của tôi. Tôi thích eE rất nhiều, và tôi muốn bảo vệ, chăm sóc cho em. Tôi muốn chúng ta có thể gần gũi hơn.
Trái tim Vũ Uyên như muốn nổ tung. Cô cảm thấy mình đang bay lên, tràn đầy hạnh phúc. Cô nhìn vào mắt Tiêu Dương Kì, cảm nhận sự chân thành trong từng lời nói của anh.
- Tôi cũng thích anh, Dương Kì
Cô nói, giọng cô nghẹn ngào
- Cũng… cũng muốn gần anh.
Tiêu Dương Kì cảm thấy như cả thế giới đang sáng bừng lên. Anh không thể kiềm chế được nụ cười hạnh phúc trên môi. Khi đèn chuyển sang xanh, anh tiếp tục lái xe, nhưng lần này lòng anh tràn ngập niềm vui và sự mãn nguyện.
Khi về đến nhà, Tiêu Dương Kì dừng xe và nhìn Vũ Uyên. Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt anh chứa đựng bao lời yêu thương.
- Uyên này
Anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm
- Từ giờ, anh muốn chúng ta xưng hô là anh - em, được không? Anh nghĩ như thế sẽ gần gũi hơn.
Tiêu Dương Kì cảm thấy như vừa tháo được một gánh nặng lớn khỏi lòng mình. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên tay cô.
- Anh sẽ không bao giờ để em phải lo lắng hay cô đơn nữa. Anh sẽ luôn ở đây, bên cạnh em.
Vũ Uyên không nói gì, chỉ nắm chặt tay anh và mỉm cười. Cô biết rằng từ giờ trở đi, họ sẽ không còn những khoảng cách, không còn những lo lắng. Họ sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thử thách và cùng nhau xây dựng một tương lai hạnh phúc.
Tiêu Dương Kì nắm tay Vũ Uyên, dắt cô về nhà. Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy mình thích cô hơn bao giờ hết. Ánh mắt anh đắm đuối nhìn vào đôi mắt của Vũ Uyên, trong khi cô cũng không thể giấu nổi niềm hạnh phúc tràn ngập trong lòng.
Tuy nhiên, ở nhà bên cạnh, Nhất Phong đang chờ Vũ Uyên. Khi nhìn thấy cả hai đi chung, sắc mặt hắn trở nên tức giận. Cảm giác ghen tuông và lo lắng trỗi dậy, khiến hắn không thể ngồi yên.
Nhất Phong đứng dậy, ánh mắt đầy sự bực bội, và tự hỏi tại sao Vũ Uyên lại gần gũi với Tiêu Dương Kì như vậy. Anh không thể hiểu được những gì đang diễn ra giữa họ, nhưng điều duy nhất rõ ràng là anh không muốn mất cô.
“Cô ấy là của mình”
Nhất Phong tự nhủ, nhưng lòng anh lại đầy mâu thuẫn.
Khi Tiêu Dương Kì và Vũ Uyên đến trước cửa nhà, Nhất Phong không thể kiềm chế được nữa. Anh bước ra khỏi nhà, cắt ngang khoảnh khắc hạnh phúc của họ.
- Vũ Uyên, sao em lại đi với anh ta?
Nhất Phong hỏi, giọng điệu không giấu nổi sự tức giận.
Tiêu Dương Kì lập tức bảo vệ Vũ Uyên, ánh mắt anh kiên quyết.
- Tôi đưa Uyên về. Chúng tôi đang đi cùng nhau.
Vũ Uyên cảm thấy căng thẳng giữa ba người. Cô nhìn qua Nhất Phong và thấy sự lo lắng trong ánh mắt anh, nhưng đồng thời cũng không thể phủ nhận được cảm giác ấm áp bên cạnh Tiêu Dương Kì.
- Tôi ổn mà, Nhất Phong
Cô nói, cố gắng xoa dịu tình hình.
Nhất Phong không hề dễ dàng chấp nhận.
- Nhưng tại sao em lại chọn anh ta? Anh ta không thể hiểu em như tôi!
Trong khoảnh khắc ấy, Vũ Uyên cảm thấy giữa ba người có một bức tường vô hình, và cô không biết phải làm gì để hàn gắn mọi thứ. Tiêu Dương Kì vẫn nắm chặt tay cô, ánh mắt anh đầy quyết tâm và bảo vệ.
- Uyên, em hãy nói cho Nhất Phong biết rằng em muốn như thế nào
Tiêu Dương Kì nhẹ nhàng khuyến khích.
Vũ Uyên nhìn sang Tiêu Dương Kì rồi quay lại Nhất Phong, quyết tâm trong lòng dâng lên. Cô biết đã đến lúc phải đưa ra lựa chọn.
Vũ Uyên nhìn Nhất Phong, lòng đầy trăn trở. Cô hít sâu một hơi, rồi quyết tâm nói:
- Nhất Phong, Tôi không thích anh. Người tôi thích là Tiêu Dương Kì.
Câu nói như một mũi tên đâm thẳng vào lòng Nhất Phong. Anh đứng sững lại, không tin vào những gì vừa nghe. Cảm giác tức giận và tổn thương bùng lên trong anh.
- Em đang nói gì vậy? Tại sao lại là anh ta?
Nhất Phong hỏi, giọng có phần run rẩy.
Tiêu Dương Kì cảm nhận được sự căng thẳng, nhưng anh vẫn nắm chặt tay Vũ Uyên, quyết tâm không để cô cảm thấy lạc lõng.
- Tôi đã luôn ở bên cạnh Uyên, và tôi sẽ luôn là người ủng hộ em ấy
Tiêu Dương Kì nói, ánh mắt anh kiên định.
Vũ Uyên tiếp tục:
- Tôi không thể sống trong cái bóng của quá khứ mãi được. Tôi muốn được tự do và hạnh phúc. Và hạnh phúc của Tôi là ở bên anh ấy
Nhất Phong như bị đả kích mạnh mẽ. Anh nhìn vào mắt Vũ Uyên, thấy sự kiên quyết và chân thành, nhưng trong lòng lại không thể chấp nhận được.
- Em thì biết gì về anh ta chứ?!
Nhất Phong phản kháng, giọng nói trở nên gay gắt.
- Tôi biết rất rõ
Vũ Uyên đáp, giọng kiên định hơn.
- Tôi chọn Dương Kì vì tôi tin tưởng vào anh ấy
Không khí trở nên ngột ngạt. Nhất Phong cảm thấy mình như bị bỏ lại, trong khi Tiêu Dương Kì vẫn đứng bên cạnh Vũ Uyên, tạo cho cô cảm giác an toàn và ấm áp.
Vũ Uyên quay sang Tiêu Dương Kì, ánh mắt cô lấp lánh niềm tin và hy vọng. Cô biết rằng mình đã chọn đúng. Giờ đây, cô đã sẵn sàng cho một khởi đầu mới bên cạnh người mà cô thực sự thích.
- Tôi xin lỗi, Nhất Phong
Cô nói một cách chân thành
- Nhưng đây là quyết định của tôi
Nhất Phong chỉ biết im lặng, lòng đầy thất vọng và tổn thương. Vũ Uyên và Tiêu Dương Kì đứng cạnh nhau, khoảng cách giữa họ và Nhất Phong dần trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.