Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Chương 40: Anh đã thua rồi



Vũ Uyên hít sâu, ánh mắt kiên quyết nhìn thẳng vào Nhất Phong.

- Thời gian qua, anh đã cố gắng chứng minh tình cảm anh dành cho tôi, nhưng tình yêu phải đến từ hai phía. Con đường chúng ta đã chọn quá khác nhau

Nhất Phong im lặng, đôi mắt anh ánh lên sự thất vọng. Vũ Uyên cảm thấy nỗi đau khi phải nói ra những điều này, nhưng cô biết đây là điều cần phải làm.

- Tôi không thể tiếp tục sống trong sự do dự. Tôi muốn đi theo con đường của mình, và con đường đó là bên anh Dương Kì.

Tiêu Dương Kì nhìn Vũ Uyên với ánh mắt đầy tự hào, động viên cô. Nhất Phong cúi đầu, không nói gì, chỉ có sự im lặng bao trùm giữa họ.

- Tôi xin lỗi, nhưng quyết định của em là cuối cùng. Tôi hy vọng anh hiểu cho em

Vũ Uyên nói thêm, giọng nghẹn ngào.

Nhất Phong nhìn lên, ánh mắt đầy nỗi buồn, nhưng cũng hiểu rằng cô đã đưa ra lựa chọn của mình. Dù trái tim anh đang tan nát, nhưng anh không thể ép buộc Vũ Uyên ở lại.

- Nếu đó là điều em muốn, thì anh sẽ không cản trở nữa

Anh nói, giọng trầm xuống.

Vũ Uyên cảm thấy như một gánh nặng đã được gỡ bỏ, nhưng cũng không thể phủ nhận nỗi đau trong lòng Nhất Phong. Cô chỉ biết hy vọng rằng anh sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình.

- Cảm ơn anh đã hiểu

Cô thì thầm, rồi quay sang Tiêu Dương Kì, nắm chặt tay anh như một cách khẳng định cho lựa chọn của mình.

Tiêu Dương Kì mỉm cười, lòng tràn đầy niềm tin và hy vọng cho tương lai. Họ cùng nhau bước đi vào nhà Vũ Uyên, để lại những mảnh ghép đau thương phía sau.

****************

Vũ Uyên và Tiêu Dương Kì bước vào nhà, không khí trong căn phòng tràn ngập sự ấm áp nhưng cũng đầy nỗi buồn. Vũ Uyên nhìn quanh, lòng cô ngổn ngang những cảm xúc.

Tiêu Dương Kì cảm nhận được sự trĩu nặng trong lòng cô, nên nhẹ nhàng hỏi:

- Em ổn chứ? Nếu cần thời gian, anh sẽ ở đây.

Vũ Uyên mỉm cười yếu ớt, cảm thấy an lòng khi có anh bên cạnh.

- Cảm ơn anh, Kì. Em chỉ cần một chút thời gian để mọi thứ lắng xuống.

Họ ngồi xuống ghế sofa, không khí dần trở nên nhẹ nhàng hơn. Tiêu Dương Kì quyết định phá tan bầu không khí u ám:

- Em muốn làm gì hôm nay? Chúng ta có thể cùng nhau nấu ăn hoặc xem phim.

Vũ Uyên nghĩ một lúc rồi đáp:

- Có lẽ nấu ăn thì tốt hơn. Em cần một chút gì đó để khuây khỏa.

Họ cùng nhau vào bếp, tiếng cười và những câu chuyện dần thay thế cho những nỗi buồn. Vũ Uyên cảm thấy như có một làn sóng tích cực tràn vào tâm hồn mình.

Vũ Uyên và Tiêu Dương Kì bắt đầu chuẩn bị món thịt xào bơ tỏi. Tiêu Dương Kì cắt thịt trong khi Vũ Uyên rửa rau, cả hai cùng bàn bạc về cách nấu.

- Anh thích cho nhiều tỏi vào, sẽ thơm hơn

Tiêu Dương Kì nói, mắt sáng lên.

- Vậy thì em sẽ băm tỏi nhé!

Vũ Uyên cười, cảm thấy vui vẻ.

Họ nấu ăn một cách hăng say, thịt xào bơ tỏi sôi sùng sục trên bếp, mùi hương quyến rũ lan tỏa khắp phòng. Sau khi hoàn thành món chính, họ tiếp tục làm món cơm cuộn rong biển.

Trong lúc nấu ăn, Tiêu Dương Kì tinh nghịch lấy một miếng rau bỏ vào mặt Vũ Uyên, khiến cô bật cười. Họ cùng nhau làm món ăn yêu thích của cô, và từng giây phút ấy dần khiến cô quên đi những tổn thương trước đó.

- Phải cuộn thật chặt nhé, không thì sẽ bị rời ra

Tiêu Dương Kì hướng dẫn.

Vũ Uyên chăm chú làm theo, đôi tay khéo léo cuộn cơm với rau và cá hồi. Cuối cùng, họ cắt thành từng miếng nhỏ, sẵn sàng để thưởng thức.

Để kết thúc bữa ăn món tráng miện là dưa hấu, Vũ Uyên cắt dưa hấu thành từng miếng mỏng. Khi nhìn thấy màu đỏ tươi của quả dưa, cả hai đều không khỏi hào hứng.

- Món tráng miệng hoàn hảo cho bữa ăn này

Tiêu Dương Kì nói, ánh mắt đầy hy vọng.

Cuối cùng, họ cùng nhau ngồi xuống bàn, thưởng thức thành quả. Hương vị thơm ngon của món ăn khiến Vũ Uyên cảm thấy như mọi nỗi buồn đang dần tan biến. Họ vừa ăn vừa trò chuyện, tiếng cười vang vọng trong không gian, mang lại cảm giác ấm áp và hạnh phúc.

Khi bữa ăn kết thúc, Vũ Uyên cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Đây chính là khởi đầu cho một chương mới, đầy hi vọng và yêu thương.

- Cảm ơn anh đã luôn ở bên em. Anh thật sự rất đặc biệt.

Tiêu Dương Kì mỉm cười, ánh mắt anh sáng rực.

- Vì em xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất. Anh sẽ luôn ủng hộ em.

Họ cùng nhau chia sẻ những giây phút hạnh phúc, quyết tâm xây dựng một tương lai tươi sáng hơn, bất chấp những vết thương trong quá khứ.

Giữa không gian hạnh phúc của Vũ Uyên và Dương Kì, tiếng điện thoại chợt vang lên. Vũ Uyên nhìn vào màn hình, thấy tên Đường Nhược Châu và cảm giác bất an dâng lên. Cô nhận cuộc gọi ngay lập tức.

- Chị, mẹ của em… mất rồi

Giọng Nhược Châu nức nở, từng chữ như xé lòng.

Tim Vũ Uyên quặn thắt. Cô lập tức đứng dậy, khuôn mặt trắng bệch.

- Nhược Châu, em bình tĩnh lại đã. Em cần gì, chị sẽ giúp em

Cô cố gắng trấn an.

Tiêu Dương Kì nhìn cô với ánh mắt lo lắng, hiểu rằng điều gì đó nghiêm trọng đang xảy ra. Vũ Uyên đi ra góc phòng, giữ cho cuộc gọi được riêng tư.

Nhược Châu khóc nấc, tiếng khóc đầy đau đớn. Vũ Uyên cảm thấy nỗi buồn lan tỏa trong lòng, như một bóng mây đen che phủ tất cả niềm vui trước đó.

- Em không biết phải làm sao nữa, chị ơi

Nhược Châu tiếp tục, giọng yếu ớt.

- Chị sẽ đến ngay. Em đừng lo, em nhắn giúp chị địa chỉ của bệnh viện nha

Vũ Uyên đáp, quyết tâm. Cô biết mình phải ở bên Nhược Châu trong khoảnh khắc này.

Khi cúp máy, Vũ Uyên quay sang Tiêu Dương Kì, đôi mắt cô ướt lệ.

- Chúng ta phải đi, Nhược Châu cần em.

Tiêu Dương Kì gật đầu, lập tức hiểu rằng họ cần phải bệnh viện. Anh nắm tay Vũ Uyên, cùng nhau bước ra khỏi nhà, lòng đầy trăn trở cho những gì sắp diễn ra.