Sự mâu thuẫn và bật lực hiện rõ mồn một nơi đáy mắt Lạc Hạo Đình, bao nhiêu điềm tĩnh thường ngày tuyệt nhiên biến mất, toàn thân anh âm lãnh, khiến nhiệt độ trong suối nước nóng đột ngột hạ thấp.
“Anh thừa nhận là trước kia mình đã sai, là anh đã khiến em tổn thương, nhưng anh thật sự muốn bù đắp cho em. Anh biết là bây giờ mình có nói gì em cũng không tin, nhưng xin em, xin em cho anh một cơ hội.”
Sóng mắt cô dập dềnh như mặt biển lênh đênh, nguồn nước lạnh giá cuồn cuộn đánh vào người anh, cuốn trôi đi linh hồn anh.
“Bù đắp? Anh muốn bù đắp như thế nào? Tình cảm hay tình ái?” Thẳng thắn hất văng cánh tay anh ra khỏi đôi bả vai, giờ đây cô cảm thấy người đàn ông kia thực kinh tởm, cư nhiên không muốn anh chạm lên người mình. “Cho anh một cơ hội? Anh có biết tôi đã từng cầu xin anh bao nhiêu lần không? Vậy rồi anh đã bao giờ cho tôi cơ hội nào chưa?”
Tiếng nói đó như trời đầy gió lạnh, buốt giá. Đôi con ngươi sắc như chim ưng giữa bầu trời đen, tựa hồ như hố sâu tử thần, sức hút mãnh liệt, có khả năng hoà tan đi linh lực yếu ớt của người đối diện.
Từ trước tới nay, cô luôn bị bó buộc, vì Tô Thế và Tô gia là yếu điểm của cô, nhưng, giờ đây cô không muốn tiếp tục cuộc đời tù ngục ấy nữa, cô muốn thoát ly, muốn được một lần sống vì chính mình.
“Anh muốn phá huỷ Tô Thế, được thôi, nếu anh muốn cả thế giới này biết việc chủ tịch Lạc Thị là kẻ vong ơn bội nghĩa, thì cứ việc làm theo ý mình.”
Tô Uyển Ân nắm chặt lòng bàn tay lại, hít thở sâu, cố ghì bao nỗi ngổn ngang xuống đáy lòng, âm lãnh đáp trả. Bao nhiêu sự nhu mì, ngoan ngoãn đều tiêu biến, thay vào đó là một Tô Uyển Ân tràn đầy mãnh lực, ngông cuồng lại bá đạo.
Điều đó khiến Lạc Hạo Đình sững sờ, anh tuyệt vọng ngước mắt nhìn cô, sâu trong màng mắt hoe đỏ, chất chứa bao sự tiếc nuối, đau đáu như thú con bị thương, bơ vơ không tìm thấy mẹ.
“Em đã thay đổi rồi…”
Trái tim anh như có một bàn tay vô hình bóp nghẹn, khiến lời nói cũng bị méo mó theo.
Ánh mắt anh nhìn về hai xấp tài liệu đặt trên chiếc bàn trúc, một là đơn ly hôn, còn lại là hợp đồng chấp nhận làm vợ suốt đời, mà lần trước anh bắt ép cô phải kí.
Xem ra, ý cô đã quyết, cho dù phải trả giá đắt cũng nhất định ly hôn.
“Con người ai rồi chẳng phải đổi thay. Nhưng mà tôi cũng phải cảm ơn anh, vì chính anh đã giúp tôi có thể thay đổi bản thân mình, để không hèn nhát và dễ bị ức hiếp giống như trước.”
Thanh âm như luồng gió bấc thổi tới, lạnh lẽo đi vào lòng Lạc Hạo Đình, anh giương to đôi mắt nhìn thân ảnh khác lạ của cô.
Cô giống như đoá hoa độc dược, toàn thân phủ đầy gai góc, khiến anh bị đâm tới thương tích đầy mình.
Làn môi nhếch lên nụ cười giá lạnh, lạnh lẽo giống như trái tim anh, chầm chậm bước lên khỏi suối nước, mặc lại y phục chỉnh tề, rồi bước tới ngồi trước bàn trúc.
Thấy cô vẫn bất động, anh khẽ lên tiếng thúc giục: “Chẳng phải em muốn nhanh chóng ly hôn sao? Còn đứng ở đó làm gì? Mau lên mặc quần áo vào đi.”
Anh không cảm thấy là bản thân lật mặt nhanh quá rồi sao?
Ban nãy còn ra sức đe doạ cô, bây giờ lại nhiệt tình tán thành.
Sẽ không có thêm âm mưu gì nữa chứ!
Trong thời khắc chờ đợi Tô Uyển Ân thay đồ, Lạc Hạo Đình cầm bản thoả thuận lên, chăm chăm nhìn một thoáng, rồi thẳng tay xé nát thành nhiều mảnh vụn, từng tiếng xoẹc xoẹc vang lên, như từng vết dao khoét sâu trong tâm can anh vậy.
Chỉ trong chớp mắt, tệp văn kiện kia bị xé tan tành, chỉ toàn là mảnh vụn vô tri, mà cõi lòng anh cũng đã trở thành nơi âm lãnh và trống trải, chỉ còn lại gió bấc lạnh lẽo, không hề sót lại chút hơi ấm nào.
Đôi mắt anh âm trầm nhìn theo từng bước đi của cô, mỗi lúc một tới gần, rồi an toạ ngồi ở vị trí đối diện anh.
Bàn tay Lạc Hạo Đình run run đặt lên xấp văn kiện còn sót lại trên mặt bàn, chầm chậm đẩy nhẹ về phía cô, dừng lại khoảng mấy giây, anh ngước ánh mắt tuyệt vọng lên nhìn cô, tròng mắt trong suốt như màn sương ban mai mờ ảo, khiến tầm nhìn của anh bị thu hẹp, thậm chí là không thể ngắm nghía trọn vẹn gương mặt mỹ miều hút hồn của cô một lần sau cuối.
Khoảng cách giữa anh và cô rất gần, nhưng cũng rất xa, gần như trong gang tấc, xa như bị ngăn cách bởi những dãy núi trùng trùng.
“Anh đã kí rồi. Còn lại tuỳ em xử lý.”
Thanh âm mang một tia xót xa, màng mắt anh càng lúc càng bị loè nhoè, vô thần thức giọt nước tinh khiết rơi xuống, đọng lại thành một chấm trên mặt bàn tinh xảo.
Khi tới đây anh đã cố tình mang theo hai tập văn kiện, một là hiệp định níu kéo cô lại, và một tờ đơn ly hôn. Vừa nãy, anh còn lầm tưởng là bản thân có cơ hội cản bước chân cô, nhưng hoá ra không phải, cô cứng rắn hơn những gì anh nghĩ. Vì thế, anh chọn cách tự mình huỷ bỏ hiệp định trói buộc kia, chỉ để lại tờ đơn ly hôn.
Tô Uyển Ân sau khi nhận được đơn ly hôn, liền tức tốc đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, cô thấy được sự biến động sắc nét trong đáy mắt âm u của anh, giống như kiến lay lắt cành cây, thật bất lực và tuyệt vọng.
“Lạc thiếu gia, hẹn gặp nhau ở cục dân chính, hi vọng ann sẽ tới đúng giờ.”
Thanh âm lạnh như băng, không có chút hơi ấm nào, nhưng thực ra sâu trong lòng cô, chất chưa bao nhiêu đắng cay và uất nghẹn. Ly hôn không phải là điều mà cô muốn, nhưng cô cũng không thể sống mãi trong sự giả tạo của cuộc hôn nhân mục nát này.
Ly hôn chính là giải thoát, giải thoát cho cả cô và anh.
“Được, anh nhất định sẽ tới đúng giờ…”
Lạc Hạo Đình ra sức gồng cứng cơ bắp, miết chặt lấy cạnh bàn, để ghì xuống mớ cảm xúc hổn độn trong lòng. Anh ngẩng mặt lên nhìn cô, làn môi vẽ nên một nụ cười, nụ cười đắng buốt, nụ cười xâu xé tận cõi lòng.
Anh rất ghét bị cảm xúc chi phối, nhưng hiện tại, chỉ có thể bất lực chịu đựng từng cơn càn quét mãnh liệt trong cõi lòng âm lãnh.
Trong mắt hiện ra vẻ tối tăm, anh đau đớn nhìn theo bóng lưng gầy mòn dần đi khuất, bước chân của cô rất nhanh, như muốn mau chóng thoát khỏi anh, càng xa càng tốt.
Trong khoảnh không trống vắng và đình viện, chỉ còn sót lại bóng dáng mơ hồ không rõ, chớp mắt một cái, bóng dáng ấy chỉ còn là hoài niệm ưu phương.
Nới lỏng toàn thân, thất thần dựa lưng ra đằng sau ghế, đôi mắt anh mở to, không chớp, nhìn vô định, vô phương, sâu trong đáy mắt, chứa đựng sự hiu quạnh và máu me, giống như bị ai đó đang đục khoét trong tâm hồn tổn thương hao mòn vậy. Đợi đến khi biết rằng đã làm người buồn rồi mới xin lỗi. Đừng đợi đến khi trở thành xa lạ mới nhận ra giá trị của nhau.
Trong tình уêu, nhiều khi kết thúᴄ một mối tình, ta là người lạnh lùng để bướᴄ qua nó nhưng đến khi biết nó ᴄó thể mãi mãi không là ᴄủa ta nữa, ta mới giật mình thảng thốt ᴠà khát khao mọi thứ ѕẽ trở ᴠề ᴠẹn nguуên như хưa.
Có những thứ trong ᴄuộᴄ đời nàу, người ta phải mất đi rồi mới nhận ra rằng mình đã từng ᴄó đượᴄ