Lạc Hạo Đình thơ thẩn ngồi trước suối nước nóng rất lâu, trong tâm trí hiện lên vẻ thuần khiết mê người của Tô Uyển Ân, ánh mắt, nụ cười, giọng nói, mùi hương, tất cả giống như luồng nước ấm chảy vào lòng anh. Nhưng, khi chợt giật mình quay về với thực tại, hiển nhiên một luồng gió bấc hắt thẳng lên mặt anh, tê tái và lạnh buốt.
Hết thật rồi, anh thật sự hết cách níu kéo cô lại!
Lững thững rời đi, Lạc Hạo Đình một mình ghé quán bar, anh chọn một góc kín ít người qua lại, gọi một chai whiky hạng sang, liên tục rót ra ly dốc cạn.
Tiếng nhạc xập xình trên sân khấu cũng chẳng thể nào sánh bằng trái tim loạn nhịp của anh.
Những ánh đèn xanh đỏ sặc sỡ, khi đi vào đôi mắt anh lại trở nên đen trắng đơn điệu.
Tất cả đều nhuồm màu bi thương!
Một lúc lâu sau, Ôn Dụ Thiên cùng Châu Giản Trạch cũng tới, họ lặng lẽ ngồi xuống cạnh Lạc Hạo Đình, lẳng lặng im ắng không ai dám nói gì, vì sợ làm thuốc súng phát nổ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai người họ không ai biết.
Chỉ nghe nói là Tô Uyển Ân đã rời khỏi biệt thự Lạc gia.
Từ yêu mà hận, từ hận mà yêu, rồi lại tự dày vò nhau. Tình tiết này cứ ngỡ chỉ trong tiểu thuyết ngôn tình mới có, ai dè vẫn tồn tại ngoài đời thực.
Không gian đông người nhưng lại lạnh lẽo một cách đáng sợ, hơi thở tràn đầy mãnh lực của anh như đóng băng không khí lại.
“Hạo Đình, anh uống nhiều rồi, đừng uống nữa.” Ôn Dụ Thiên lấy hết dũng khí ra, bắt lấy cổ tay Lạc Hạo Đình ngăn lại.
Lạc Hạo Đình bỗng nhiên khựng người, ánh mắt dập dìu không chớp nhìn sóng rượu vàng nhàn nhạt, khoé miệng chợt nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn. Đôi bờ mi cụp xuống, giống như đang cố che đậy đi giọt nước mắt.
Điều đó khiến Ôn Dụ Thiên và Châu Giản Trạch hết sức kinh ngạc, quay mắt ngơ ngác nhìn nhau.
“Hạo Đình, cậu… không sao chứ?” Châu Giản Trạch lo âu hỏi.
Lạc Hạo Đình vẫn cứng người như tạc tượng, không nói không cười, sâu trong cõi lòng chứa đựng cả bầu trời âm u và giá lạnh.
“Tôi… đã dùng Tô Thế để trói buộc nhưng cô ấy vẫn không mềm lòng.” Giọng nói của anh lay lắt như chó con thiểu não, len lỏi trong tiếng nhạc remix xập xình.
“Anh điên sao?” Châu Giản Trạch không kìm được lòng mà thốt lên, một giây sau, Ôn Dụ Thiên liền quơ tay bên hông, ra hiệu đừng nói nữa, anh ta mới sực giật mình nhận ra là mình đã lỡ lời. “Ý tôi là… Anh muốn níu kéo người ta ít ra cũng phải dùng chân tình chứ! Sao mà lại lấy sản nghiệp nhà người ta ra đe doạ được chứ? Đúng là đầu gỗ mà.”
“Hạo Đình, anh đừng chán nản, có công mài sắt có ngày nên kim, cứ mặt dày bám lấy cô ấy, cho cô ấy cảm nhận được tấm chân tình của anh, tôi nghĩ là vẫn có thể. Dù sao hai người vẫn đang ở cùng một thế giới, ít ra đó chính là cơ hội của anh.” Ôn Dụ Thiên tiếp lời Châu Giản Trạch.
“Bây giờ đến nhìn tôi cô ấy còn không muốn, nói gì là mặt dày bám theo.” Lạc Hạo Đình buông lời chán nản, nâng ly rượu lên, dốc đáy ly uống cạn.
Hương rượu đắng cay cũng chẳng thể nào sánh bằng lòng anh.
“Phụ nữa ấy à… ngoài lạnh trong nóng, chỉ cần anh đủ chân thành, đủ kiên nhẫn, cho cô ấy cảm giác được yêu thương, được che chở, chắc chắn cô ấy sẽ mềm lòng.” Ôn Dụ Thiên lấy kinh nghiệm nhiều năm tán gái chia sẻ cho Lạc Hạo Đình.
“Ví dụ… như…” Lạc Hạo Đình hứng thú hỏi lại.
“Đưa bữa sáng cho cô ấy, giúp cô ấy thực hiện ước mơ, hoặc là làm điều gì đó lãng mạn vì cô ấy.” Ấn đường Ôn Dụ Thiên nhăn lại thành một nhúm, giống như đang vắt kiệt tinh lực trí tuệ nghiền ngẫm bao năm ra, trong đáy mắt loé lên tia hài lòng.
Lạc Hạo Đình đang định nâng ly rượu lên uống tiếp, bất giác khựng lại giữa không trung, rồi lại đặt ly xuống bàn. Đáy mắt sâu thẳm chợt loé lên tia sáng, giống như kiến rơi xuống sông, cắp được nhành cây cứu mạng, thoát chết trong gang tấc.
Trong đầu anh thoạt qua dáng dấp nhu mì, thướt tha của cô, vô tình nở nụ cười dịu dàng lại ấm áp.
Có đôi lúc cô giống như ánh nắng bình minh rực rỡ, nhưng có đôi khi lại tựa hoàng hôn bình lặng, cũng có khoảnh khắc, cô hiện lên như thiên sứ hạ phàm, thuần khiết và toả sáng giữa trần gian.
Bầu trời điểm vài gợn mây nhấp nhô, giống như tâm tình phủ lớp sương mờ lạnh lẽo của cô giờ phút này.
Một mình lặng lẽ ngồi bên góc phòng cạnh cửa sổ, Tô Uyển Ân lơ đễnh nhìn mặt trời đang lặn xuống, trong ánh sáng dập dìu của sương mù buổi hoàng hôn.
Mặc dù cuộc hôn nhân ấy tràn ngập nỗi bất hạnh, nhưng chẳng hiểu sao lòng cô vẫn man mác nỗi buồn thê lương, giống như vô định, như lênh đênh.
Sóng mắt cô âm trầm như nước, không rơi giọt lệ nào, nhưng sâu bên trong đó là cả một khoảng không tối tăm và đình viện.
Tôn Nguyệt Di đứng từ xa, khẽ lắc đầu rồi thở dài, rốt cuộc Tô Uyển Ân định buồn chán như thế đến bao giờ? Vì một tên đàn ông không ra gì có đáng hay là không?
Từ khi cô trở về vẫn luôn chưng ra dáng vẻ thất thần buồn khổ ấy, nhưng, cứ hễ Tôn Nguyệt Di tới gần là cô lại gắng gượng cười, như không có chuyện gì xảy ra, rằng cô không đau, không buồn.
“Ân Ân… buồn thì cứ khóc, đau thì cứ nói, đừng mãi im lặng như thế?”
Tôn Nguyệt Di như làn gió xuân lướt tới, nhẹ ngồi xuống cạnh Tô Uyển Ân, dang vòng tay ôm lấy thắt eo cô, dựa đầu vào bờ vai đang khẽ run bần bật của cô.
“Cũng chỉ là đàn ông thôi mà, trên đời này đâu có thiếu! Này… bác sĩ Lục, cậu thấy sao?”
Khẽ ngoảnh đầu góc ba mươi độ, đôi con ngươi Tô Uyển Ân loé lên tia sáng, làn môi cong lên độ cong vừa phải, như cười, như không. “Anh ấy là… người bạn hồi nhỏ mà mình vẫn hay kể với cậu đó.”
Mi tâm Tôn Nguyệt Di nhăn lại, một tia kinh ngạc thoáng qua trên gương mặt sắc sảo, kế tiếp làn môi chúm chím hé lên nụ cười rạng rỡ. “Thế thì tốt quá! Chẳng phải cậu vẫn luôn mong anh ấy quay về sao? Hơn nữa, cậu không thấy nhân duyên giữa hai người diệu kì à, anh ấy trở về, vẫn luôn âm thầm bên cậu, vào lúc cậu buồn bã nhất cũng không bỏ rơi cậu, cứ xem như anh ấy là điều may mắn mà thế gian này mang lại cho cậu, bù đắp cho những tổn thương trước kia.”
Thanh âm mang một tia ngọt ngào, lại có chút phấn khởi, Tôn Nguyệt Di dịch người sát hơn về phía Tô Uyển Ân, như câng nựng thú con bị thương trong lòng.
“Nhưng mà…” Tô Uyển Ân chợt khựng lại, nét mặt hiện lên vẻ kì quái, giống như lo âu, lại có chút hối tiếc. “Lần trước vì tức giận Lạc Hạo Đình, nên tớ đã không kìm được mà nổi cáu với cả Lục Cảnh Viêm. Giờ này, chắc là anh ấy đang giận tớ lắm!”
“Sẽ không đâu! Người tốt như bác sĩ Lục sẽ không vì chút cáu kỉnh kia của cậu mà nổi giận, vả lại, người ta thường nói phụ nữ sau ly hôn, giống như bước sang giai đoạn tiền mãn kinh còn gì. Lục Cảnh Viêm là bác sĩ chắc chắn biết rõ điều này hơn ai hết… ha…ha…”
Tôn Nguyệt Di bình ổn nói, trong lời cô ấy có chứa đựng sự châm chọc, nhưng lại không hề có ác ý. “Cậu nói ai bị mãn kinh hả?”
Ánh mắt Tô Uyển Ân loé lên tia giảo hoạt, trong tích tắc, cô liền xoay người về phía Tôn Nguyệt Di, nham hiểm chọc léc cô ấy, tiếng cười đùa vang lên trong không gian tĩnh mịch. Sóng mắt cô trầm ngâm như nước, bất giác chững lại, thơ thẩn nhìn Nguyệt Di, giống như cảm kích, lại giống như chân tình.
Cô nhớ có người từng nói: một người bạn tốt sẽ nhìn thấy giọt nước mắt đầu tiên, lau đi giọt nước mắt thứ hai và ngăn lại giọt nước mắt thứ ba.