Dưới bóng chiều tà, ánh sáng xám bạc hắt hiu in rõ nét đượm buồn trên gương mặt anh tú, Lạc Hạo Đình cố chấp rảo bước thật nhanh, đôi mắt không chớp chăm chú nhìn theo bóng lưng cô gái đang thấp thoáng trước cửa taxi bên đường.
“Uyển Ân… anh…”
Lời anh còn chưa kịp ra khỏi cửa miệng, Tô Uyển Ân đã vô tình đóng rầm cửa xe lại, trong chớp mắt, chiếc taxi vun vút lao đi ngay trước mắt anh.
Vừa kịp lúc Ôn Dụ Thiên đuổi tới, xe hơi hạng sang phanh ga dừng lại ngay trước mũi chân Lạc Hạo Đình, anh ta nhướng người, thò đầu ra ngoài cửa xe, vội vàng thúc giục: “Hạo Đình, lên xe. Chúng ta đuổi theo nói cho rõ.”
“Không cần. Bây giờ có nói gì cũng vô ích thôi!” Thở dài trong lòng, Lạc Hạo Đình chán chường mở cửa xe, an toạ vào ghế phụ trước. “Về thôi!”
Ánh mắt Lạc Hạo Đình trầm lặng nhìn ra bên ngoài cửa xe, hai bên đường từng hàng cây khẳng khiu đang vào mùa thay lá, xa xa là bãi cỏ già cỗi dần bị úa tàn, chân mây không hình không dạng khoác trên mình lớp áo bạc mênh mông, tất cả đều nhuốm màu tâm trạng, khiến cái lạnh trong lòng anh càng ngày càng thêm nồng đậm.
Ấn đường nơi vầng trán anh sạm đen, bao nhiêu tâm tư đều ồ ạt chạy lên não, càn quét linh hồn anh, khiến tâm anh trở nên bất biến giữa hàng ngàn vạn biến. Đôi mắt anh sâu thẳm như đáy đại dương, khiến Ôn Dụ Thiên vừa nhìn đã cảm thấy lạnh tới sống lưng, muốn nói gì đó, rồi ngập ngừng lại thôi!
Thời điểm này tốt nhất là không nên đâm đầu vào miệng cọp…!
Lạc Hạo Đình vừa trở về biệt thự liền đi thẳng tới phòng sách, còn đặc biệt căn dặn không một ai được phép làm phiền, bữa tối cũng không dùng đến, độc tôn ánh đèn chưng sáng suốt đêm.
Chẳng ai biết được là anh đang làm gì, cũng không ai to gan dám hỏi tới, họ chỉ biết rằng, sau khi thiếu phu nhân rời đi, thiếu gia cũng trở nên cọc cằn và cực kì âm lãnh. Thường ngày đã kiệm lời như vàng, nay lại càng câm thin thít, sắc mặt anh tựa như bầu trời âm u báo hiệu cơn bão sắp sửa đổ bộ tới. Cứ mỗi lần như thế, căn biệt thự thênh thang lại trở nên lạnh lẽo, giống như cái nhà ma vậy.
Ra khỏi nhà từ sớm, trở về nhà rất muộn, dường như anh đang muốn trốn tránh điều gì đó.
Trong căn nhà này, đâu đâu cũng tràn ngập bóng hình cô, ánh mắt, nụ cười hay giọt nước mắt của cô, anh đều nhớ rõ mồn một. Cứ mỗi khi đi ngang qua những nơi cô từng tới, căn phòng cô từng ở, từng mảng kí ức bất chợt lại ùa về, khiến anh vô thức mỉm cười, rồi lại bàng hoàng khi giật mình choàng tỉnh.
Cô đã đi rồi!…
Là chính anh ép cô phải rời đi!
Cũng là anh nhớ nhung tới mức thi vị đến như thế!
Lòng anh chợt loé lên tia khổ sở, nâng bàn tay nắm lấy then cài cửa, nhẹ mở ra, anh chậm rãi đi vào căn phòng của cô trước kia. Ánh mắt anh quét nhìn xung quanh, lững thững bước tới ngồi xuống bên giường, bàn tay run run vuốt ve từ vỏ gối cô kê tới tấm chăn cô đắp, cảm nhận chút hương thơm ít ỏi còn sót lại của cô. Mỗi lần như thế, tâm tình anh sẽ trở nên tốt hơn.
Một mình anh trầm lặng ngồi ở đó rất lâu, đến bản thân anh cũng không biết là mình đã ngủ thiếp đi từ bao giờ. Cũng lâu rồi anh mới có một giấc ngủ ngon tới vậy.
Có lẽ trước kia anh không hề hay biết, cô chính là gối đầu của anh, giúp anh ngủ ngon giấc hơn, chỉ cần nghĩ là cô vẫn luôn ở bên cạnh, anh liền không do dự mà chìm sâu trong mộng cảnh.
Nhưng kể từ sau khi cô rời đi, đêm nào anh cũng bị ác mộng tới làm phiền, ăn không ngon ngủ không yên, có đôi khi giật mình thức giấc lại đơn độc tìm kiếm bóng hình cô.
Có những người đàn ông bề ngoài càng xởi lởi, tâm hồn càng yếu đuối, dễ tổn thương.
Tờ mờ sáng, Lạc Hạo Đình đã ra khỏi nhà, anh cũng là người đầu tiên tới công ty. Điều đó khiến tất thảy nhân viên đều phải kinh sợ, trên dưới Lạc Thị truyền nối tin đồn “ác ma nay lại có thêm lưỡi của rắn độc”, sớm muộn gì cũng bị hành tới mức thừa sống thiếu chết cho xem.
Vừa chạm mốc giờ hành chính, đã có không ít vị giám đốc và trưởng phòng được gọi vào phòng riêng của chủ tịch, trước khi vào ai ai cũng mặt nặng mày nhẹ, sau khi trở ra đến trái tim mỏng manh cũng hoá thành bùn loãng, không cách gì chắp vá nổi.
Lạc Xuyên vừa tới, liền bị không khí u ám doạ cho hết hồn, anh ta lò mò tới bàn làm việc của thư kí Châu, nhỏ giọng hỏi: “Anh tôi hôm nay làm sao thế? Tâm tình không tốt à…”
Ánh mắt Châu Triệt đề phòng, cẩn thận ngó trước nhìn sau, khi nhận thấy không có ai để ý, mới lén phén thở dài một tiếng, rồi ngước đôi mắt bi thương lên nhìn Lạc Xuyên. “Đâu chỉ có tâm tình không tốt, mà là không có cái gì tốt cả. Từ sáng tới giờ đã không ít người bị gọi vào trong, mà anh cũng biết mức độ khủng bố của chủ tịch lớn như thế nào rồi đó.”
Đôi mày cương nghị của Lạc Xuyên giãn ra, qua màn kính trong suốt, anh ta nhìn thấy rõ vẻ mặt hung hăng như hổ dữ của Lạc Hạo Đình, ít nhiều gì cũng suy đoán ra được vấn đề.
Từ ngày Tô Uyển Ân rời đi, ông nội lại đổ bệnh, tâm tình Lạc Hạo Đình càng ngày càng tệ đi. Có thể do oán trách, lại có phần xám hối về những gì đã qua.
Tuy Lạc Xuyên gặp gỡ Tô Uyển Ân không nhiều nhưng cũng đủ hiểu con người chị dâu, nhìn bề ngoài chị dâu có vẻ hiền nhu nhưng thực chất lại là một cô gái bướng bỉnh, không dễ dàng khuất phục. Thế nhưng, nói đi thì cũng phải nói lại, chị dâu không phải hạng người thích tuỳ tiện, lại càng không phải loại người làm việc theo cảm tính, chắc chắn anh đã làm gì đó, khiến chị mất hết niềm tin, mới không chút do dự mà đập tan đi cuộc hôn nhân ấy.
Có lẽ ngay từ ban đầu, cuộc hôn nhân của họ đã không hề trọn vẹn như vẻ bề ngoài, đằng sau sự hào nhoáng của hạnh phúc, ẩn chứa một bí mật kì bí mà hiếm ai có thể biết được.
Mặc cho Châu Triệt ra sức ngăn cản, Lạc Xuyên vẫn một mực xông vào phòng làm việc của Lạc Hạo Đình.
“Anh…” Tiếng Lạc Xuyên vang vọng từ ngoài cửa vào.
“Có chuyện gì?” Lạc Hạo Đình lười biếng ngẩng đầu, ánh mắt và tâm trí anh vẫn một mực dán vào tệp văn kiện trên bàn, đọc xong xấp này lại chuyển sang xấp khác.
“Thái độ của anh gần đây làm sao vậy? Có phải vì chị dâu không?” Lạc Xuyên hừng hực bước tới, ngồi xuống ở ghế đối diện với bàn làm việc của Lạc Hạo Đình, ánh mắt nghi hoặc nhìn anh, lòng thoảng qua tia lo lắng. “Chị dâu rời đi là sự thật, nhưng thay vì anh ở đây xả cơn giận lên đầu nhân viên, chi bằng đi tìm cách để đưa chị ấy quay về. Anh nên nhớ rõ những lời ông đã nói, theo như em thấy, lần này ý ông đã quyết, không dễ gì thay đổi đâu!”
Lạc Hạo Đình ngừng kí tên, đóng nắp bút lại, chán chường vứt xuống giữa bàn, ngẩng đầu nhìn lên, trong đáy mắt chim ưng loé lên tia thống khổ. Đâu phải anh không muốn, cũng đâu phải anh chưa từng thử qua, nhưng lần này thái độ của Tô Uyển Ân cực kì cứng rắn, cho dù anh có làm cách gì cũng không thể khiến cô lay chuyển suy nghĩ được.
“Hết cách rồi…” Âm sắc của anh như thú con bị thương, lay lắt lại yếu ớt, mâu thuẫn lại mất hết hi vọng.
“Anh có còn là anh trai của em nữa không vậy. Lạc Hạo Đình mà em biết là một người không bao giờ khuất phục, không bao giờ từ bỏ, chứ không phải giống như hiện tại.” Lạc Xuyên gằn giọng, mỗi một câu chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng, âm điệu nói ra cực kì tự nhiên lại chuẩn xác.