Lạc Hạo Đình đan hai bàn tay khít vào nhau, chống thẳng trên mặt bàn, ngoài mặt trông anh rất điềm tĩnh nhưng trong lòng lại cực kì mâu thuẫn, anh phải làm gì bây giờ?
Giờ đây anh không cầu mong được cô tha thứ, càng không có tư cách để níu giữ cô ở bên cạnh, anh chỉ hi vọng sẽ không bị cô đẩy ra xa, để có thể lặng lẽ đi phía sau, bảo vệ và giúp đỡ cô, bù đắp cho những tổn thương mà bấy lâu nay cô phải chịu.
“Anh… em nghe nói sắp tới tập đoàn Huli sẽ tổ chức một đêm ca nhạc ở trong nước, khách mời là nghệ sĩ piano nổi tiếng, Queen… gì gì đó… Chẳng phải chị dâu vẫn luôn yêu thích đàn sao? Có lẽ đây là một cơ hội tốt cho anh tận dụng…”
Lạc Xuyên bỗng nhiên nảy sinh ra một lời gợi ý, khiến Lạc Hạo Đình trở nên phấn khởi, giống như bắt được nhành cây cứu mạng vậy.
“Đúng rồi… Queen Hoàng là người mà Uyển Ân thích nhất…”
Không kìm được xúc cảm, Lạc Hạo Đình bèn đứng phắt dậy, mạnh tay đẩy ghế văng ra xa, gương mặt tuấn duật liên tục cười lên không ngớt, trái tim thình thịch thình thịch biểu tình, một giây kế tiếp, anh liền lao ngay về phía Lạc Xuyên, ôm chầm lấy anh ta, vỗ vỗ sau cánh lưng săn chắc.
Mọi thứ xảy đến như một tia chớp, nhanh, thật sự rất nhanh, khiến Lạc Xuyên nhất thời chưa tiêu hoá kịp.
Anh trai đang thể hiện cảm kích bằng một cái ôm sao?
Đúng là trời đất cũng bị đảo lộn thật rồi.
Tình yêu như vũ khí huỷ diệt cực lớn đối với Lạc Hạo Đình, biến anh từ một tản băng không biết cười, trở thành gió xuân biết toả ra hơi ấm.
Anh thực sự đã thay đổi! Thay đổi rất rất lớn!
“Anh… buông em ra… em sắp không thở được rồi…” Lạc Xuyên bị ***** *** tới mức nghẹt thở, nôn nóng thốt lên.
“À… ừ… em mau ra ngoài đi, anh còn có việc phải làm.” Lạc Hạo Đình thong thả buông tay, vẻ mặt hiện lên sự ngượng ngùng, ánh mắt sáng trong liếc về phía cửa, ám hiệu muốn tiễn khách.
“Chuyện gì thế này… em vừa mới giúp anh một việc lớn mà anh nỡ đẩy em đi như vậy sao?” Thanh âm mang một tia chua xót, Lạc Xuyên đờ người tại chỗ, vành môi cong lên, như cười như không.
Lạc Hạo Đình lập tức hiểu ý, vòng qua bàn làm việc, mở ngăn kéo, lấy ra một chùm chìa khoá xe hơi, thẳng tay ném về phía Lạc Xuyên. “Phần thưởng, mau ra ngoài…”
Theo phản xạ có điều kiện, Lạc Xuyên lập tức bắt lấy chùm chìa khoá, nâng niu như báu vật, đôi mắt sáng trưng, miệng cười cười không ngớt. Đó là chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn mà Lạc Hạo Đình rất thích, không ngờ lần này anh lại chi mạnh tay tới vậy.
Cùng lúc đó, Tô Uyển Ân đang ngồi rầu rĩ ở bậc thang ngoài quảng trường thành phố, trên tay ôm CV xin việc, mấy ngày nay, cô đã đi phỏng vấn nhiều công ty, nhưng kết quả lại tệ hơn nhiều so với những gì mà cô mong đợi.
Thở dài rồi lại thở dài, ánh mắt đăm chiêu nhìn về hướng chân trời xa mịt, Tô Uyển Ân cảm thấy cuộc đời mình có khác gì những đám mây kia, cứ lênh đênh trôi dạt rồi cũng hoà tan thành bọt khí.
“Sao trông em tâm trạng thế?” Thanh âm như tia nắng xuân giọi tới trên đỉnh đầu Tô Uyển Ân, cô ngoắt mắt nhìn lên, vô tình chạm phải sự nhu tình của Lục Cảnh Viêm.
Cô thật sự rất thắc mắc, tại sao cứ vào những lúc cô sầu ưu một mình, Lục Cảnh Viêm vẫn luôn xuất hiện?
“Anh đặt định vị theo giõi trên người em đó à…” Tô Uyển Ân cười khan một tiếng, giọng điệu nửa chân thành nửa đùa cợt, đột nhiên trong lòng truyền tới một sự khẩn trương, thôi thúc cô quay mặt sang nơi khác, mà đến bản thân cô cũng không hiểu là vì sao.
“Cái này người ta gọi là tâm tư tương thông…” Lục Cảnh Viêm cười nhu hoà, điềm đạm ngồi xuống cạnh Tô Uyển Ân, trong khi cô luôn nhìn thẳng về phía trước, thì anh lại âm thầm liếc sang ngang.
Trong làn gió lạnh của buổi chiều hôm, thân ảnh một nam một nữ vẫn ngồi ở đó rất lâu, khi cười đùa vui vẻ, lúc lại tĩnh lặng lạ thường, bất kể là thời khắc nào đi chăng nữa, thì ánh mắt Lục Cảnh Viêm vẫn chưa từng rời đi, đọng lại nơi đáy mắt vô tận ấy, là sự ngọt ngào không tên.
Đối với Lục Cảnh Viêm, cứ bình yên ở bên cạnh Tô Uyển Ân như lúc này, cũng tốt lắm rồi. Có đôi khi anh khao khát muốn được nói ra lòng mình, nhưng anh cũng non nớp lo sợ, sợ rằng một khi đã nói ra ngay cả làm bạn cũng không thể. Anh biết rất rõ, trái tim cô vẫn luôn hướng về một người, trớ trêu thay người ấy lại chẳng phải anh.
“Ân Ân… anh có việc này muốn hỏi em?” Mi mắt Lục Cảnh Viêm chớp chớp liên tục, thần trí anh như bị nỗi sợ vây quanh, khiến mọi suy nghĩ đều bị đóng thành tản băng trong lòng, không cách nào di chuyển sang nơi khác được.
“Ừm… anh hỏi đi.” Tô Uyển Ân điềm tĩnh nhìn Lục Cảnh Viêm, sóng mắt âm trầm như nước, khoé mắt cô hoe hoe đỏ, có lẽ do có hạt bụi bay vào.
“Giả sử như…” Lời của Lục Cảnh Viêm bị ngắt quãng, trọng tâm chú ý của Tô Uyển Ân dồn hết vào tiếng chuông điện thoại, cô lúi húi lục tìm di động từ trong túi xách. “Anh chờ em một lát, em nghe điện thoại đã.”
Không biết ai gọi tới, cũng chẳng nghe thấy người đó nói gì, nhưng Lục Cảnh Viêm có thể nhận ra là Tô Uyển Ân hết sức vui mừng, thân thể mỏng manh bất giác run run, giống như đang cố che đậy sự kích động.
“A…a…a… Đã quá!” Dập máy, Tô Uyển Ân lập tức đứng thẳng dậy, hai cánh tay nâng cao trong không trung, làn môi cười tươi như những cánh hoa anh đào rơi rụng, đọng lại nét nhuận sắc trên gương mặt thanh thuần sẵn có của cô.
“Có việc gì mà trông em có vẻ vui thế?” Lục Cảnh Viêm ngẩng đầu nhìn Tô Uyển Ân, cất giọng nhẹ nhàng hỏi.
“Công ty J&T đã nhận em vào làm rồi. Không uổng phí công sức những ngày qua.” Lòng Tô Uyển Ân nhẹ tựa bông hồng, như quẳng đi được một núi gánh nặng.
Có điều, sao J&T lại đột ngột thay đổi quyết định như thế?
Chẳng phải hai hôm trước còn bảo cô không thích hợp hay sao?
Nụ cười trên môi Tô Uyển Ân từ từ chùn xuống, rồi tắt hẳn, mi tâm nhăn thành một nhúm đậm đặc.
Thấy vậy Lục Cảnh Viêm bèn đứng dậy, liếc ánh mắt nghi hoặc sang nhìn cô. “Sao thế? Là chuyện vui mà…”
“Em đang thắc mắc tại sao J&T lại nhận mình, hai ngày trước em vừa bị họ từ chối cơ mà…” Đôi mắt sáng như đuốc lửa của Tô Uyển Ân đột nhiên ngưng tụ một mảng âm trầm, càng cố xâu chuỗi mớ hỗn độn kia, càng khiến lòng cô rối như tơ vò.
“Nghĩ nhiều thế làm gì? Chẳng phải em đang cần một công việc sao? Thay vì nghĩ tại sao họ thay đổi quyết định, chi bằng em hãy nghĩ cách làm sao để làm tốt công việc của mình.” Lục Cảnh Viêm vẫn luôn dịu dàng như thế, mỗi khi nhìn vào đôi mắt quảng đại của anh, khiến lòng cô tràn ngập gió xuân, ấm áp lạ thường.
“Anh nói cũng phải…” Ngập ngừng vài giây, Tô Uyển Ân lại hỏi: “Ban nãy anh nói là có chuyện muốn nói, chuyện gì thế?”
“Không có gì.” Gượng cười qua loa, Lục Cảnh Viêm không nỡ lòng khiến Tô Uyển Ân mất hứng, lại thêm anh sợ nói ra rồi, ngay cả cơ hội chia sẻ niềm vui cùng cô cũng chẳng còn.