Hành Trình Bắt Đầu

Chương 16: Nhân Cách Của Một Người



Tạ Minh lúc này vẫn đang đi theo phía sau của nhóm người Thanh Miêu đoàn vẫn không hay biết về hai cái trẻ trâu đã luôn nhắm vào hắn đã bị giết chết, cả đoàn vẫn thận trọng vào cửa bí cảnh, hay nói chính xác hơn là đi theo Nhã Thi cái nữ nhân này.

Nhìn bờ mông căn tròn vểnh lên sau chiếc váy đỏ của nàng lắc qua lắc lại đi về phía trước, hắn tiếc hận không thể tiến lên vỗ mạnh một cái.

"Tiểu Minh ca ca, mông của Thi tỷ tỷ đẹp lắm sao? Có cần ta giúp ngươi vỗ một cái không?"

Một âm thanh nghịch ngợm mang theo một chút non nớt khiến cho Tạ Minh giật mình quay sang.

"Thơ Nhi muội nói gì thế? Ta nghe không hiểu"

Tạ Minh da mặt dày giả ngu, trong lòng âm thầm mắng định lực cũng quá kém, tiếp xúc các mỹ nhân như Yên Hoàng Yến, Michael, Siren và cả Phoenix rồi mà không thể chống cự được sự quyến rũ của nữ nhân gợi cảm như Nhã Thi, nhưng Tạ Minh hắn lại là thanh niên trẻ tuổi huyết khí cương dương phản ứng như vậy cũng là điều dễ hiểu, hắn âm thầm hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.

Hứa thúc cũng giả vờ quay mặc sang nơi khác, mắt không thấy, tai không nghe, tâm mặc niệm.

Mà đang đi về phía trước Nhã Thi vẫn đang ung dung không có phản ứng, mặc dù với tu vi của nàng làm sao không nghe được cuộc đối thoại của hai người, chỉ là chú ý kỹ thì thấy được khóe môi đỏ của nàng vểnh lên đắc ý.

"Hửm, Nhã Thi cô nương, sao cô nương lại hấp tấp chọn cửa bên này thế?" Nhận ra bầu không khí hơi im lặng, Hứa thúc ho khan lên tiếng đánh vỡ im lặng, mặc dù Thanh Miêu đoàn lấy hắn làm đầu nhưng Hứa thúc luôn đối với các thành viên đầy đủ sự tôn trọng, chưa từng dùng giọn điệu của cấp trên.

"Dĩ nhiên là nơi này có đồ tốt" Nhã Thi thản nhiên nói, vẫn uyển chuyển đi vào sâu bên trong.

"Ồ, nghe như Thi tỷ đã từng tới nơi này vậy?" Tạ Minh vẫn không nhịn được mở miệng thắc mắc, gương mặt tỏ ra ngây ra vô số tội.

"Khanh khách, có lẽ là trực giác của nữ nhân" Nhã Thi cười quyến rũ đáp, thân thể phía trước hơi run rẩy.

Tạ Minh như ngáp phải ruồi trước câu trả lời của nàng, hắn càng ngày càng cảm thấy nữ nhân này có chút ý tứ.

"Kì lạ muội cũng là nữ nhân, tại sao lại không có trực giác?" Thơ Nhi bĩu môi nhỏ lẩm bẩm nói.

...

Đám nguòi vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh trước mặt bọn họ xuất hiện một cánh cửa bằng đồng đang được đóng kín, cả bọn nhìn nhau gật đầu, Nhã Thi đưa tay mở ra cánh cửa.

Cánh cửa vừa hé mở đã khiến không khí bên trong truyền ra bên ngoài, nhiệt độ bên trong đột nhiên tăng mạnh.

Nóng!!!

Nóng một cách không chịu được.

Đám người rốt cuộc chứng kiến cảnh tượng bên trong, cả đám lập tức hít sâu một hơi.

Trước mặt bọn hắn là một căn phòng chứa hỏa diễm vô tận, vô số ngọn lửa bừng bừng như có thể đốt cháy vạn vật, tuy nhiên bằng một cách thần nào đó mà biển lửa chỉ hoạt động bên trong căn phòng, không hề tràn ra bên ngoài cánh cửa đồng một ly một tí.

"Lại là một loại trận pháp, tên là "Khốn Hỏa trận" một loại trận pháp có thể khống chế hỏa diễm trong tầm kiểm soát" Nhã Thi lên tiếng giải thích nói.

Tạ Minh lại lần nữa bất ngờ trước kiến thức bất phàm của nữ nhân tên Nhã Thi trước mặt.

"Trước tình huống có trận pháp khống hỏa như thế mà nhiệt độ bên trong có thể phát ra ngoài khủng bố như vậy đủ thấy hỏa diễm bên trong mạnh mẽ vô cùng". Đám người sắc mặt nghiêm trọng nghĩ tới điểm mấu chốt.

"Hì hì, trực giác của nữ nhân nha, phải không Nhã Thi tỷ tỷ" Thơ Nhi cười hì hì lè lưỡi nói, dù đang trêu chọc Nhã Thi nhưng vẫn không mang theo vẻ đáng yêu.

Cốc

Nhã Thi cốc yêu lên đầu nàng, lắc đầu cười nói:" Nha đầu muội thì biết gì, đây là một loại khảo ngiệm khác của chủ nhân bí cảnh mà thôi"

"Đúng vậy, đã là khảo nghiệm nhất định sẽ có cách phá giải" Hứa thúc cũng lên tiếng đồng ý nói.

"A Ly, có cách nào để vượt qua khảo nghiệm không?" Tạ Minh âm thầm hỏi

"Cách dĩ nhiên là có, vô cùng đơn giản, bất quá Minh ca ca cần phải tự dựa vào chính mình, ta không thể hỗ trợ được"

A Ly cũng bất đắc dĩ áy náy nói, quyền hạn chỉ cho phép nàng cung cấp kiến thức cho Tạ Minh mà thôi, các khảo nghiệm như thế này chính là thứ mà hắn cần phải biểu hiện.

"Vậy sao, là ta hấp tấp rồi" Tạ Minh nhận ra lỗi của mình, câu nói của A Ly chẳng khác nào một cái tát giúp hắn tỉnh táo lại, bản thân hắn gần đây quá mức ỷ lại vào nàng, điều này đối với một kẻ muốn bước vào cuộc hành trình như hắn thật sự không tốt chút nào.

Lấy lại được bình tĩnh, Tạ Minh mở ra Lục Đạo Luân Hồn Nhãn, quan sát kỹ tình huống trước mặt bên trong.

Hồi lâu sau, hắn càng nhíu mày lại, bởi bì quan sát kỹ lưỡng thế nào, thì vẫn như thế mọi ngóc ngách bên trong vẫn là lửa và lửa, hỏa diễm cuồn cuộn không có dấu hiệu dừng lại, cũng chẳng có một nơi nào để đặt chân.

Hứa thúc và hai nữ tử vẫn nghiêm túc trầm tư, bọn họ không có ánh mắt rộng rãi như Tạ Minh, tuy nhiên vẫn nhận ra được đây là tình huống khó nhằn.

"Có lẽ ta nên từ bỏ ở đây"

Hứa thúc đột nhiên mỉm cười nói, hắn làm người hào sảng, lấy được thì bỏ được, nhận ra bản thân trước mặt với tình huống khó có cách giải quyết, đã quyết định từ bỏ, dù sao lần này không những hoàn thành nhiệm vụ, mà còn đạt được Hoàng cấp trung phẩm Vũ kỹ Lực Quyền, đã rất không tệ rồi.

"Tiểu Minh, dù ngươi đã che dấu nhưng bản thân ta vẫn nhận ra ngươi không hề đơn giản, Hứa thúc ta hy vọng ngươi có thể cùng các nàng vượt qua khảo nghiệm" Hắn hướng Tạ Minh cười nói, đưa tay vỗ bả vai Tạ Minh động viên.

"Hai người các ngươi thân phận cũng không tầm thường, hi vọng có thể đưa Tiểu Minh ra khỏi Mộc Sơn sâm lâm, còn về Hoàng Cấp trung phẩm vũ kỹ, ta nghĩ các ngươi có lẽ không hứng thú nên không lấy ra, ha ha" Hứa thúc tươi cười nhìn hai nữ tử dặn dò.

"Vâng, Hứa thúc đi thong thả."

Nhìn người nam nhân râu quai nón, Tạ Minh cùng nhị nữ lễ phép nói, trong mắt hiện lên một tia kính trọng, về thực lực có lẽ Hứa thúc không bằng ai trong số bọn hắn, nhưng cách làm người khiến ba người bọn hắn kính trọng, xem như trưởng bối.

Hứa thúc trước khi đi vẫn không quên dặn dò hai nữ đưa Tạ Minh ra khỏi Mộc Sơn sâm lâm, hiển nhiên hắn hứa thì sẽ làm, hai nữ vẫn được xem là thành viên của Thanh Miêu đoàn, phân ocng6 hai người vẫn không làm sai nguyên tác của hắn.

Nhìn bóng lưng của Hứa thúc đi xa, Nhã Thi thở dài nói: " Là một tán tu, lại có tấm lòng đáng quý như vậy, so với các nhân vật hiển hách, cao cao tại thượng tốt hơn gấp trăm lần."

Tạ Minh gật đầu đồng cảm, tại gia tộc như Tạ gia làm gì có ai như Hứa thúc nếu có thì chỉ có duy nhất là người đó mà thôi.

...

"Được rồi, đệ cũng không cần dấu diếm nữa, có kẻ ngốc mới tin tưởng một kẻ Luyện Khí lại có thể bên trong Mộc Sơn sâm lâm tự do tự tại như đệ"

Nhã Thi liếc xéo nhìn Tạ Minh nói, hiển nhiên mặc dù nàng không biết thực lực chiến đấu cụ thể của hắn, nhưng có thể khẳng định hắn không yếu kém như vẻ bề ngoài biểu hiện.

Thơ Nhi cũng quay mặt ra tò mò nhìn Tạ Minh, gò má phúng phính như muốn nói dám lừa gạt nãi nãi.

Tất nhiên ngoài hai thanh niên trẻ trâu kia thì nàng là người ngốc thứ ba khi không nhận ra hắn giấu diếm thực lực.

Tạ Minh cười cười, điều chỉnh lại khí tức ở mức Trúc Cơ viên mãn, hắn cũng không có ý định bộc lộ tất cả sức mạnh tương ứng Kim Đan của mình, hắn vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm 100% đối với các nàng, nếu hai nàng có mạnh hơn hắn đi nữa thì hắn vẫn còn át chủ bài của mình là triệu hồi chi thuật a.

"Trúc Cơ viên mãn" Hai nữ hơi hoảng hốt, một thiếu niên nhìn qua 16 17 tuổi lại có tu vi như thế này, các nàng sao có thể không kinh ngạc.

"Được rồi, ta cũng biết hai nàng cũng che dấu thực lực bất quá hiện tại điều cần làm là nghĩ cách vượt qua cửa ải này đã" Tạ Minh từ tốn nói.

Nhị nữ cũng bình tĩnh lại, tiếp tục thăm dò cách vượt qua biển lửa.

...

"Dùng linh lực bảo hộ thân thể tiến vào có được không?" Thơ Nhi lên tiếng đưa ra ý kiến.

"Biển lửa nhiệt độ khủng khiếp vô cùng, dùng linh lực chưa chắc có thể bảo vệ được, hơn nữa bên trong rộng lớn vô cùng, linh lực sẽ sớm cạn kiệt, lúc đó chết là cái chắc.

Nhã Thi lắc đầu, biện pháp như vậy nàng cũng đã sớm nghĩ tới, bản thân nàng chủ tu Hỏa hệ linh lực như nàng cũng không dám dại dột tiến vào, vì nhiệt độ tỏa ra thì chắc lửa bên trong mạnh hơn nàng nhiều lắm.

Luôn trầm mặc Tạ Minh đột nhiên nghiêm túc nói:" Hai nàng có tin tưởng ta không?"

"Ngươi có cách gì sao?" Hai nữ lập tức nhìn sang hắn.

"Cách thì có, bất quá lỡ đến đây rồi ta không muốn về tay không"

Tạ Minh bình tĩnh nói, hắn xem trong một đường liên kết tình tinh bạn này nên đồng ý chia sẻ với hai nàng, bọn hắn biết nhau thời gian không dài, đương nhiên hắn sẽ không ngây thơ tới mức tin các nàng vô điều kiện.

"Có thể thử một lần" Hai nữ liếc nhìn nhau, đồng thanh nói.

Bất quá một lúc sau, sắc mặt hai nàng cứng lại, đôi mắt đẹp trợn tròn, hai đôi môi mê người mở lớn, bởi vì Tạ Minh đã một mình lao vào trong biển lửa một cách dứt khoác.

Rất nhanh, bóng lưng của hắn đã bị ngọn lửa vô tận nuốt trọn bao phủ, không còn một tia âm thanh.

Mà hai nữ cũng nhận ra, Tạ Minh tiến vào hoàn toàn tự nhiên, thậm chí không dùng bất cứ thứ gì bảo vệ cơ thể kể cả Linh lực.

Hắn lên cơ điên rồi sao?

Bốn mắt nhìn nhau, hai nàng cũng cắn răng ngọc, nhắm mắt nhảy vào.

...

Bên trong căn phòng, Tạ Minh mỉm cười đắc ý:" Xem ra là ta đã đoán đúng"

Tạ Minh lúc đầu quan sát hồi lâu, sau đó nghĩ về câu nói của A Ly, cách qua là có, và nó vô cùng đơn giản, hai chữ đơn giản này khiến hắn suy nghĩ rất lâu. Sau đó hắn lại suy nghĩ, chủ nhân của bí cảnh này muốn khảo nghiệm người tiến vào, không lý nào lại để một biển lửa không có kẻ hở như vậy, rõ ràng mà muốn đoạn tuyệt đường đi. Vì thế nên hắn đã kết hợp giữa hai điều này, đưa ra kết luận biển lửa không tồn tại chỉ cần đi qua thôi.

Hai thân ảnh nữ tử cũng xuất hiện bên cạnh hắn, một mặt thán phục.

"Thì ra tất cả chỉ là ảo cảnh, cửa ải này là dùng để thử thách can đảm cùng sự quyết đoán" Nhã Thi cảm thán nói.

Thơ Nhi cũng đồng cảm gật đầu, ngây thơ như nàng lúc này cũng nhận ra vô tận biển lửa và hơi nóng khủng bố nơi của phòng phát ra hoàn toàn là một ảo trận cao thâm đánh lừa giác quan người khác.

"Đệ cũng thật can đảm, dù người khác đoán được như đệ thì cũng không có gan tiến vào đâu, thậm chí linh lực cũng không thèm dùng" Nhã Thi tò mò nhìn Tạ Minh ánh mắt thán phục nói.

"Hai nàng cũng can đảm không phải sao? Ta bị điên thì các nàng cũng đã điên một lần cùng ta cơ mà"

Tạ Minh mỉm cười, sau khi thành công bước vào, A Ly cũng đã cho hắn biết căn phòng này chứa một trận pháp khác, nếu như sử dụng linh lực hộ thân thì sẽ kích nổ trọng thương, cũng còn may Tạ Minh cùng hai nàng đều đủ can đảm, không ai dùng linh lực.

"Chủ nhân động phủ này rốt cuộc đến cùng là ai? Sử dụng Thi Ma Đan và các loại trận pháp không hề đơn giản, chẳng lẽ là một Trận Đan song tu hay sao?" Thơ Nhin nêu lên thắc mắc của mình.

"Muội muốn biết thì đi mà hỏi hắn" Tạ Minh gương mặt nghiêm túc, cánh tay dơ lên chỉ về một phía.

Hai nữ lúc này hướng theo tay của hắn nhìn qua, chợt hai nàng hít sâu một hơi, hai bộ ngực một to một nhỏ cấp tốc phập phồng.

Tại trung ương căn phòng, có khảm nạm vô số ngọc thạch trân quý hình thành một vòng tròn lớn, một tòa bảo tọa sừng sửng ở trung tâm, như ngai vàng của đế vương.

Mà bên trên bảo tọa, một khung xương hài cốt cổ xưa uy nghiêm an vị, đầu đội Kim quan, thân mặc Hoàng bào, dù đã chết nhưng phong thái vẫn giống như Đế vương nhìn xuống chúng sinh.

Điều đáng nói là hai tay của hắn đang đặt lên vị trí hai bên đùi.

Bàn tay phải đeo một Hắc sắc nhẫn có hình đầu lâu, lại cầm một quyền trượng chống xuống mặt đất, đỉnh đầu quyền trượng lập lóe những tin Lôi Đình chi lực phát ra âm thanh roẹt roẹt.

Bên tay trái, một ngọn lửa nhỏ Tử Sắc có hình dáng như quả tim đang nhay nhót bập bùng lên xuống lơ lửng bên trên bàn tay đang xòe ra của hắn.

Mặc dù không cảm nhận được sự nguy hiểm từ ngọn lửa ấy phát ra...

Nhưng..

Tạ Minh cùng nhị nữ lúc này ánh mắt đều đang co lại chằm chằm nhìn ngọn lửa nhỏ màu tím trong như trái tim đó, gương mặt ngưng trọng vô cùng.

Bởi vì...

Bọn hắn chứng kiến không gian xung quanh ngọn lửa nhỏ luôn ở trạng thái vặn vẹo, run rẩy

Sức nóng khủng bố làm rung động cả không gian

Mà lúc này, âm thanh chứa một chút kích động của A Ly truyền vào tai Tạ Minh nói:

"Minh ca ca, đồ tốt đấy nó chính là Dị Hỏa - Phần Tâm Tử Không Viêm"

p/s: Đổi chiều tên thôi :))))