Ngọc Nhi ngươi mau thả ả ta ra đi, loại người xấu xa giết người vô số như ả ta, hôm nay ta phải thay trời hành đạo trừ hại cho dân.
Huynh làm được không vậy, thả ả ma đầu này ra rất có thể gây ra một trận mưa tanh gió máu đấy.
Ngọc Nhi thấp giọng khẽ khuyên.
Có gì phải sợ đâu, ả ta có lợi hại đến mấy cũng chỉ là phận nữ nhân yếu đuối, có thể người khác không trừng trị được nhưng không có nghĩa Cổ Viêm ta không trị được.
Cổ Viêm vẻ mặt tự tin đáp lại.
Phận nữ nhân yếu đuối sao ?
Tiểu tử ngươi thú vị đó, biết cả lai lịch và sức mạnh của ta vậy mà không những không sợ còn mạnh miệng không sợ chết đến vậy cũng là lần đầu tiên ta thấy.
Nếu ngươi đã tự tin năng lực bản thân như vậy, còn không mau thả ta ra thử xem, ta cũng rất muốn xem thử một con người tầm thường như ngươi thì rốt cuộc có bao nhiêu sức mạnh.
Thiên La Dạ Nguyệt bật cười trêu đùa đáp.
Ngọc Nhi còn chần chừ gì nữa, mau thả ả ta ra đi, cứ tin tưởng ở ta, ta sẽ có cách trị ả.
Cổ Viêm nhìn nàng nghiêm túc đáp lại.
Haiz !, hết cách với huynh nếu huynh đã quyết định như vậy thì muội cũng chi biết tin huynh lần này, nhưng cho dù huynh không thể khống chế được ả ta cũng không sao nếu huynh có chết muội cũng sẽ chết cùng huynh.
Ngọc Nhi khoác tay hắn mở miệng nhìn hắn cười nói.
Ngọc Nhi !
Cảm ơn ngươi, đã tin tưởng ta …..
Cổ Viêm xoa đầu nàng cười đáp lại.
Các ngươi còn định âu yếm tình tứ đến bao giờ đây, nói thả ta ra mà từ nãy tới giờ vẫn chưa thở, hay chỉ được cái mạnh miệng thôi.
Đúng là một lũ chuột nhắt nhát gan.
Thiên La Dạ Nguyệt cười khinh bỉ đáp lại.
Như ý của ngươi, nhưng ta phải nói trước nếu như ngươi mà dám giết huynh ấy, Ngọc Nhi ta dù có phải liều cái mạng này cũng phải đem ngươi chôn thây theo.
Ngọc Nhi trừng mắt lạnh lùng quát.
Ánh mắt này của Ngọc Nhi lần đầu Thiên La Dạ Nguyệt thấy, nữ nhân này phải thừa nhận nàng ta là một tuyệt thế thiên tài có một không hai, nhưng tính cách cũng vô cùng quật cường trong mắt không coi bất kỳ ai ra gì, kể cả đám nam nhân trên thiên giới tài hoa thiên phú dị bẩm cũng không để trong mắt ấy vậy mà lúc này lại rung động với một con người bình thường thân phận địa vị thấp kém hơn rất nhiều thiên tài khác chênh lệch với nàng rất nhiều, vậy mà lúc này lại có thể vì hắn thốt ra những lời độc với ả mà không cần biết sống chết, khiến ả càng thêm phần tò mò về hắn không biết hắn thì có điểm nào mà khiến nàng có thể yêu thích hắn đến vậy.
Hướng tới lồng sắt trên cao, Ngọc Nhi khẽ nhúng người thần thể khẽ bay lên lăng không trước mặt Thiên La Dạ Nguyệt, đôi môi đỏ mọng khẽ niệm từ miệng nàng những câu thần chú kim sắc cổ xưa bay ra xung quanh chiếc lồng va chạm vào những trận pháp chằng chịt xung quanh nó.
Ha ha, không ngờ đến ngũ đại chân ngôn của Huyền Linh Thánh Bảo mà sư phụ ngươi cũng truyền lại cho ngươi, phải công nhận bà ta đối xử với ngươi không tệ bạc chút nào a.
Thiên La Dạ Nguyệt nở một nụ cười tán thưởng nói.
Thể ngôn !
Phá.
Ngọc Nhi niệm lần một 36 đạo trận pháp giam giữ nhục thân phá giải đến lúc này lão yêu bà mới có thể cử động tay chân bình thường đây chính là sức mạnh của thể ngôn có thể phóng ấn nhục thân của bất kỳ sinh linh nào cho dù đó là Đại Đế Thiên Chủ cường giả cũng không ngoại lệ.
Quảng Cáo
Đạo ngôn !
Phá.
Đạo của đại đạo là căn nguyên của tu vi, Ngọc Nhi niệm lần hai phá bỏ thêm 36 đạo trận pháp giam giữ tu vi, lúc này tu vi của ả ta đã được giải phóng hoàng toàn trở về thực lực chân chính của mình.
Khí tức bà ta tỏa ra nồng nặc mùi tử khí khiến cho ai nấy cũng phải khiếp sợ đến cả Bạch Linh bản thân cũng không chịu đựng nổi cảm giác khó thở lấn áp toàn bộ cơ thể dường như sắp ngất, nếu không phải Cổ Viêm sử dụng quang thuẫn bao bọc hắn và nàng giúp nàng thanh tẩy tử khí trong người nàng cũng không thể đứng vững cho được.
Tâm ngôn !
Phá.
Ngọc nhi niệm lần ba phá bỏ nốt 16 đạo trong số 36 đạo trận pháp giam giữ ác tâm của ả ma đầu này lại khiến cho bản tính ma đầu giết người không gớm tay của ả ta một lần nữa trội dậy trông ả ta lúc này không khác gì một con thú giữ khát máu điên cuồng.
Thần ngôn !
Phá .
Ngọc Nhi niệm lần thứ tư phá bỏ 10 đạo trận pháp trong số 36 đạo trận pháp giam giữ thần hồn của ả ta lại, lúc này sử dụng thần thức tầm quan sát của ả ta là rộng nhất chỉ dựa vào thần thức của mình, khắp toàn bộ hạ vị diện chỉ cần ả ta muốn nhìn không ai ngăn cản được.
Lao ngôn !
Ngọc Nhi niệm lần thứ năm lúc này 36 đạo văn tự cổ xung quanh lồng sắt hiện lên rồi dần dần biến mất, cái lồng sắt lúc này cũng biến mất theo trở về hình dáng nguyên thủy của mình là một chiếc đèn lồng mang những hoa văn cổ xưa tỏa ra ánh sáng thần bí lơ lửng trên tay của Thiên La Dạ Nguyệt.
Thật không ngờ sau ngần ấy năm bị sư phụ ngươi giam trong tuyệt thế thần vật Huyền Linh Thánh Bảo không nghĩ có ngày lại có thể được tự do.
Các ngươi nói thử xem ơn nghĩa này ta nên báo đáp thế nào đây.
Thiên La Dạ Nguyệt liếc nhìn đám người Ngọc Nhi nở một nụ cười bỡn cợt nói.
Này Ngọc Nhi ả ta nói bị nhốt trong cái lồng đó rất lâu, rốt cuộc là bao lâu vậy.
Cổ Viêm ghé vào tai nàng mở miệng hỏi.
Tính đến nay cũng đã được 150 năm kể tử lúc ả ta chiếm được nhục thân của Gia Liệt Uyển Như, nhưng điều đó không quan trọng muội không ngờ là pháp bảo mà sư phụ nhốt ả là một tuyệt thế thần vật Huyền Linh Thánh Bảo một trong cửu đại thần vật trong truyền thuyết bị mất tích bao lâu nay.
Nếu biết trước cái lồng đó là tuyệt thế thần vật muội đã không nghe theo lời huynh mà thả ả ta ra.
Ngọc Nhi lắc đầu than thở nói.
Không ăn, không uống, không đại tiện, không tiểu tiện, mà số được sao, ả ta cũng tài thật đấy.
Cổ Viêm bật cười nói.
Viêm ca, nghiêm túc đi, ả ma nữ này vốn dĩ đã mạnh sẵn bây giờ ả ta có thêm một tuyệt thế thần vật đó, huynh mau nghĩ cách gì đó đi.
Ngọc Nhi trừng mắt nghiêm túc khẽ quát.
Được rồi, không phải lo chỉ là một cái lồng đèn rách nát thì có thể làm khó gì được ta.
Cổ Viêm bật cười khinh thường đáp lại.
Quảng Cáo
Huyền Linh Thánh Bảo vạn người thèm muốn mà chỉ là một cái lồng đèn rách nát, tiểu tử ngươi nói chuyện quá ngông cuồng rồi đấy.
Thiên La Dạ Nguyệt nhếch mép cười nói.
Huyền Linh Thánh Bảo đúng không ?
Cái tên nghe cũng ngầu đấy, có thể với các ngươi đó là bảo vật trân quý nhưng với ta cũng chỉ là một chiếc đèn rách nát mà cũng chỉ có kẻ ngu ngốc như ngươi mới bị cái đèn rách nát này giam giữ mà thôi, ha ha.
Nếu ngươi đã tự cho minh bản lãnh lớn đến vậy, có muốn vào trong đó ngồi thử không ?
Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng nói.
Thoát ra khỏi cái lồng rách nát đối với ta quá đơn giản, nhưng tại sao ta phải nghe theo lời của ngươi làm mấy cái việc vô bổ đó !
Cổ Viêm thản nhiên đáp lại.
Không vô bổ chút nào đâu, nếu ngươi mà có thể thoát ra được, chuyện ngươi đắc tội với ta, ta sẽ không truy cứu, có thể thả các ngươi rời đi, còn nếu không thoát ra được, không những ngươi phải ở trong đấy mãi mãi.
Mà đến hai nữ nhân của ngươi cũng phải lấy mạng bổi táng theo.
Thiên La Dạ Nguyệt cánh tay khẽ vung lên phóng ra một làn khói màu đen quấn lấy cổ của hai nàng trợn mắt cảnh cáo nói.
Viêm …. Viêm ca … muội khó thở quá.
Bạch Linh sắc mặt tái nhợt như sắp tắc thở khàn khàn giọng dặn ra tường tiếng kêu la nhìn hắn nói.
Phía bên Ngọc Nhi cũng không khá hơn bị làn khó đen này chèn ép đến khó thở, nhưng cũng không kêu la không muốn hắn lo, bởi vì nàng tin tưởng vào hắn, nếu hắn đã cố chấp kêu nàng thả ả ta, chắc chắn có cách trị được ả ta.
Phốc !
Trước sự uy hiếp của Thiên La Dạ Nguyệt vẻ mặt Cổ Viêm vẫn bình thản không lấy gì làm lo sợ, chỉ một cái chớp mắt hướng về phía hai nàng lập tức hai nàng biến mất thoát khỏi sự trói buộc của đám khói đen rồi lại chớp mắt xuất hiện trước mặt hắn.
Làm sao có thể chuyện này rốt cuộc là sao, làm sao ngươi có thể cứu thoát khỏi hai nữ nhân đó khỏi bàn tay ta được.
Làm sao một con người tu vi thấp kém như ngươi có thể cứu người thoát khỏi bàn tay của một Đại Đế Thiên Chủ như ta được.
Chuyện này sao có thể.
Thiên La Dạ Nguyệt vẻ mặt chấn kinh đến khó tin nhìn hắn nói.
Muốn dùng thủ đoạn này để uy hiếp ta sao, ma đầu ngươi quá ngây thơ rồi đấy, nếu đến một nữ nhân yếu đuối như ngươi mà ta không trị được sau này làm sao có thể trị được thiên hạ đây.
Cổ Viêm chỉ tay thẳng vào mặt ả, thanh âm cương mãnh dứt khoát đáp lại.
Nữ nhân yếu đuối ?
Thân là một Đại Đế Thiên Chủ chỉ còn thiếu nửa bước có thể bước vào thần cảnh phi thăng lên thần giới vậy mà bị một con người thấp kém như ngươi luôn gọi là nữ nhân yếu đuối.
Nực cười, đây đúng là chuyện quá nực cười.
Nếu các ngươi đã muốn tìm đến cái chết vậy thì ….
Bốp.
Quảng Cáo
Thiên La Dạ Nguyệt trong lúc còn cười man rợn còn chưa hiểu ra chuyện gì thì một cái bạt tai cực mạnh của Cổ Viêm đã in lên bên phải mặt ả khiến sắc mặt ả vội biến sắc với tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức với tu vi Đại Đế Thiên Chủ cũng không cách nào phản ứng kịp.
Ngay cả đám Ngọc Nhi cũng quá sức kinh ngạc, Cổ Viêm chỉ là một con người tu vi thấp kém mà dám tát cả một cường giả Đại Đế Thiên Chủ như ả ta, chuyện mà
Làm sao ngươi có thể ?
Thiên La Dạ Nguyệt kinh ngạc đến ngây cả người nhìn hắn.
Câm miệng, nhìn cái gì mà nhìn, cái tát này, ta chính là thay phụ thân ngươi dạy dỗ lại ngươi.
Cổ Viêm nhìn ả lạnh lùng quát lại.
Cái gì, ngươi nói gì, sao ngươi dám !
Thiên La Dạ Nguyệt lúc này bị sỉ nhục tức giận như phát điên nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn quát.
Bốp !
Còn chưa kịp động thủ kích động sức mạnh của mình thì ả nữ nhân này đã bị hắn cho thêm một cái bạt tai cực mạnh in lên mặt trái của ả, lần này ả ta thật sự đã biểu hiện sự kinh sợ trước sức mạnh của hắn.
Cái bạt tai thứ hai này ta, ta thay mẫu thân ngươi đánh ngươi, nếu ta mà là mẫu thân ngươi biết ngươi lớn lên trở thành một con ma đầu như thế này lúc đó cùng phụ thân ngươi đã khép háng lại để cho ngươi không thể sinh ra, như vậy cũng không có nhiều người chết dưới tay ngươi.
Ngươi, ngươi còn dám nhắc đến mẫu thân ta.
Bị sỉ nhục tới hai lần, ác ma nữ này tức giận như phát điên song quyền nắm chặt hắc khí trong người một lần nữa lại trỗi dậy tỏa ra khí tức hủy diệt kinh người, ngay cả Ngọc Nhi và Bạch Linh cũng phải khiếp sợ mười phần nhanh chóng lùi lại.
Bốp … bốp … bốp … bốp.
Không cho nữ nhân này có cơ hội thi triển sức mạnh của mình Cổ Viêm liên tục một tràng liên hoàn tát, vả liên tục vào mặt ả không ngừng khiến nữ nhân này vô cùng khó chịu và phẫn nộ mặc dù với nhục thân cường đại của mình mấy cái tát đó của hắn chẳng đáng là gì, nhưng thứ ả khó chịu đó là bị hắn sỉ nhục nhiều lần liên tiếp, cho dù là trước đây trên thiên giới cũng không ai có gan lớn như hắn, vậy một con người bình thường như hắn lại dám làm đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời của ả.
Hộc hộc, sao mặt ngươi dày vậy, ta vậy mà không thấy đau.
Làm mệt chết lão tử ta rồi.
Cổ Viêm mồ hôi nhễ nhại lăn ra đất thở hồng hộc hổn hển nói.
Ngươi tát mệt chưa, nếu mệt rồi chịu chết đi.
Thiên La Dạ Nguyệt tức điên đến đỏ cả mặt, tay phải vươn ra tạo thành một cỗ năng lượng hắc ám hình dáng cực trảo làm rung chuyển cả Tỏa Linh Tháp cũng như không gian bên ngoài như bị vỡ vụn hướng tới Cổ Viêm tấn công.
Chịu … chết …
Vừa tấn định tấn công, đột nhiên đầu óc ả choáng váng ý thức đang mất dần hai mắt lim dim cuối cùng thì ngất đi trước sự kinh ngạc của Ngọc Nhi và Bạch Linh ngay cả họ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mở mắt tỉnh dậy lúc này xung quanh ả là một không gian vô cùng rộng lớn màu đen lạ lẫm, thứ duy nhất ả có thể nhớ được chính là đang chuẩn bị kết liễu mạng sống tên Cổ Viêm sau đó thì bị ngất đi.
Đau đầu quá, đây … đây là đâu ?
Không cần phải nhìn xung quanh làm gì nữa, nơi đây là thế giới của ta, là Vĩnh Hằng Vũ Trụ con ma đầu ngươi đã vào đây rồi thì đừng mong có thể thoát ra được, khặc khặc.