Trời âm u, lúc nào cũng có thể kéo đến một trận mưa to.
Nơi này là nghĩa trang, hôm nay là Tết thanh minh, cô đến đây tảo mộ, điều không giống với người khác chính là…..cô đến tảo mộ của mình.
Nhìn tên và ảnh trên bia mộ, Ôn Oanh cảm thấy vừa quen thuộc lại xa lạ, quen thuộc chính là gương mặt hơn hai mươi năm của mình, xa lạ vì hiện giờ cô đã biến thành một người khác.
Cô đã chết, sau đó sống lại trong cơ thể của một người khác.
Ông trời cho cô nhiều hơn một đời.
“Cô là ai? Ở đây làm gì?” Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai.
Ôn Oanh quay đầu nhìn lại, liền thấy một gương mặt sắc bén, khí thế cao ngạo đang đi tới.
Sao anh ta tới đây? Người tới cũng không xa lạ, chính là đối thủ lớn nhất của cô ở đời trước - Giang Huân.
Nhưng tất cả đã là chuyện của lúc trước.
“Cô quen biết cô ấy?” Giang Huân đến gần, ánh mắt nghiêm nghị đánh giá Ôn Oanh.
Giang Huân này có tiếng là hung ác, anh ta bắt được ai sẽ bị cắn cho một ngụm, mất đi cả một khối da thịt, nhưng bối cảnh của anh ta lớn, càng không ai dám trêu chọc, bị anh ta nhìn nhiều một chút, buổi tối sẽ gặp ác mộng.
Ôn Oanh và Giang Huân đã làm đối thủ nhiều năm, cũng đã quen tính nết quái đản của anh ta, huống chi hiện tại bọn họ chỉ là hai người xa lạ không quen biết nhau, đối với câu hỏi của Giang Huân, cô chỉ lắc đầu, sau đó khom người đặt bó hoa trong tay trước mộ.
“Không quen biết, chỉ là cảm thấy cô ấy quá đáng thương mà thôi.” Cả nghĩa trang chỉ có ngôi mộ của bản thân là lạnh lẽo, người duy nhất tảo mộ vẫn chính là cô, thật sự quá đáng thương.
Người đàn ông hỏi chuyện đột nhiên cười ha ha, trào phúng: “Đó là cô ấy xứng đáng, cô ấy toàn tâm vì gia tộc, ngay cả mạng của mình cũng trả giá, kết quả được cái gì, chồng sắp cưới lại trở thành em rể, ba mẹ cô ấy lại càng ước gì cô ấy chết sớm một chút, cơ nghiệp bản thân vất vả đánh đổi lại để em trai mình hưởng lạc, là do cô ấy quá ngu xuẩn! Cô ấy xứng đáng bị như thế này!”
Ôn Oanh nhìn người nói từng điều là xứng đáng, trong lòng có chút phức tạp, nếu không phải cô đã hiểu biết về Giang Huân, chỉ sợ sẽ cho rằng anh ta có bao nhiêu thâm cừu đại hận, người đã chết còn muốn ở trước mộ người ta trào phúng một phen.
Nhìn dáng vẻ của Giang Huân, đột nhiên cô cảm thấy kỳ thật đời trước cũng không phải thất bại như vậy, ít nhất còn có người vì mình chết mà đau lòng.
“Cô nói xem cô ấy bị như thế có xứng đáng không?” Giang Huân nhếch khóe miệng, hình như còn mang theo cười nhạo, tràn đầy khinh thường.
Ôn Oanh rũ mắt xuống, một lát sau mới trả lời: “Cô ấy đã chết.”
Phải, cô xứng đáng, nên cô đã chết.
Một khắc kia, Ôn Oanh nhìn thấy độ cong nơi khóe miệng của Giang Huân cứng lại, một lát mới thu về, mím môi gắt gao.
“…… Đã chết.” Hai chữ cực nhẹ, có lẽ ngay cả anh ta cũng không nghe rõ ràng.
Ôn Oanh có thể hiểu rõ cảm giác như bị mây mù bao phủ quanh người Giang Huân.
“Cô ấy chết rất dứt khoát, những kẻ hại chết cô ấy đều đang sống rất tốt.” Giang Huân nói xong, ánh mắt lộ ra vài phần hung ác.
Ôn Oanh ngơ ngẩn, hại chết là có ý gì? Không phải cô bị tai nạn xe sao?
“Cô ấy bị hại chết?” Ôn Oanh buột miệng thốt ra.
Mắt lạnh của Giang Huân đảo qua, giọng nói cũng lạnh vài phần: “Không liên quan đến cô, đừng cố hỏi thăm.”
Ôn Oanh nghe ra được Giang Huân đang có xu thế tức giận, tốt nhất lúc này đừng trêu chọc anh ta, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng.
Ôn Oanh thức thời im miệng, cô đã không còn là Ôn Oanh, hiện tại cô là Diêu An Ninh, là một người khác.
Giang Huân rời đi, Ôn Oanh nhìn bóng dáng anh ta bước đi, trong mắt ánh lên nhiều suy nghĩ sâu xa, tay nắm chặt thành quyền, câu nói kia của Giang Huân làm toàn thân cô rét run, cái chết của cô có cất giấu nội tình gì? Những người hại chết cô là ai?