Hào Môn Kế Nữ

Chương 2: Con riêng



Editor: Hạ Y Lan

Biệt thự to như vậy, phong cách Châu Âu lẫn Trung Quốc hòa lẫn vào nhau rất khí thế.

Đây là nhà mới của Diêu An Ninh.

Diêu An Ninh vừa vào cửa, liền thấy đại sảnh ngồi đầy người, không khí ngưng trọng, tầm mắt mọi người đều dừng trên người cô.

“Còn biết trở về à, con cái bây giờ động một chút là tự sát, trốn đi, làm hại cả nhà lo lắng hãi hùng, bản thân tùy hứng cũng không biết suy nghĩ cho người khác.” Người phát tác đầu tiên là Lục Mạn San…là cô nhỏ trên danh nghĩa của Diêu An Ninh.

Diêu An Ninh là kế nữ của Lục gia, lấy thân phận con của chồng trước tiến vào đây, địa vị của cô trong nhà này thế nào nghĩ cũng biết được.

“Mạn San!” Một giọng nam ngăn lại.

Diêu An Ninh tìm theo tiếng nhìn lại…là chủ nhân của Lục gia - Lục Chính Bình.

“Sao chứ, làm ra được còn không để người ta nói?” Lục Mạn San liếc Diêu An Ninh, nói tiếp: “Con cái bây giờ phải luôn dạy dỗ, cứ mặc kệ như thế thì ai biết còn làm ra chuyện gì, lần này là tự sát, nói không chừng lần sau muốn giết người!”

Nói đến tự sát, cũng chỉ có Diêu An Ninh.

Lục Mạn San nói chuyện hùng hổ, Diêu An Ninh chú ý đến ánh nhìn thoáng qua của Lục Mạn San, giống như đang nhìn vào một  con chuột sống ở nơi âm u dơ bẩn nào đó, hàm chứa sự khinh miệt, hơn nữa cũng không thèm che dấu sự ác ý đối với cô.

Diêu An Ninh nhìn xung quanh một vòng, đối với những lời Lục Mạn San vừa nói, không có phụ họa, lại cũng không phản bác, vẻ mặt hờ hững, coi thường sự tồn tại của Diêu An Ninh, ngay cả Lục Chính Bình, người mới lên tiếng cũng chỉ nhăn chặt mày, mang theo vài phần không kiên nhẫn, hiển nhiên cũng tán thành lời nói của Lục Mạn San, mà mẹ của cô, hiện giờ là Lục phu nhân mang vẻ mặt lo lắng nhìn cô, lại không dám vì cô nói một lời.

Đây là tình cảnh hiện giờ của cô, coi thường, khinh miệt, không hề có địa vị, mà người mẹ  rất vất vả mới có được địa vị như hôm nay lại lựa chọn trầm mặc, bo bo giữ mình.

Một thân một mình, đây là tình cảnh hiện giờ của Diêu An Ninh.

“Cô còn cười!” Lục Mạn San cao giọng đến mức làm lỗ tai người ta không thoải mái.

“Cháu rất cảm kích cô nhỏ đã quan tâm cháu như vậy, nhưng hình như cô nhỏ đã hiểu lầm điều gì rồi, cháu chỉ là đến bệnh viện tái khám.” Diêu An Ninh giơ bệnh án trong tay, thái độ thỏa đáng đúng mực, một chút phản ứng quá khích cũng không có, thần sắc thong dong thản nhiên.

So sánh cả hai với nhau, Lục Mạn San càng giống như tên hề buồn cười xấu xí.

Đời trước của Diêu An Ninh là nhà giàu trong nhà giàu, quý nữ trong quý nữ, không cần ra vẻ, một thân cao ngạo người bình thường không thể sánh bằng.

Diêu An Ninh vừa mở miệng, tất cả mọi người đều kinh ngạc, mặc kệ là coi thường hay là xem nhẹ, sự tồn tại của Diêu An Ninh ở Lục gia giống như không khí vậy, cô luôn co rúm cúi đầu, nói chuyện cũng lắp bắp.

Nhưng hôm nay, Diêu An Ninh lại có thể nói một câu hoàn chỉnh!

Tức khắc mặt Lục Mạn San liền đỏ lên, tức giận đến không được, Diêu An Ninh mà cũng dám phản bác ư!

“Cô không nói một tiếng đã chạy ra ngoài, còn bảo có lý? Cô đã nói với ai? Có phải cô không xem chúng tôi ở trong mắt, muốn làm gì là làm, từ khi cô bước vào Lục gia đã khiến cả nhà này không một ngày được bình yên, quả thật mẹ cô đã đặt sai tên cho cô rồi.” Lục Mạn San hừ lạnh một tiếng, cũng kéo theo mẹ của Diêu An Ninh vào.

Sắc mặt Diêu Nhan trắng bệnh, lại chỉ cúi đầu, không nói một tiếng, hoàn toàn là bộ dáng người vợ nhỏ đang chịu đựng.

“Chẳng lẽ cô nhỏ đã quên sao? Cháu đã nói với cô rồi.” Diêu An Ninh cũng không co rúm, trực tiếp đối đáp với Lục Mạn San.

Lục Mạn San hừ lạnh một tiếng: “Bắt đầu bịa chuyện gạt người.”

“Lúc ấy cô nhỏ còn đang chụp hình, nếu cô không xóa ảnh, có thể nhìn xem, cháu nhớ rõ vừa lúc có một tấm hình dính cháu trong đó.” Diêu An Ninh không chút hoang mang vì chính mình biện giải.

Lục Mạn San nào dễ dàng tin tưởng như vậy, lập tức lấy điện thoại của mình ra lật xem album ảnh, quả thực cô ta tìm được một bức ảnh Diêu An Ninh đang đứng phía sau mở miệng nói gì đó. Lục Mạn San không nói được gì, cô ta muốn gây phiền toái cho Diêu An Ninh, cuối cùng ngược lại làm cho chính mình ngột ngạt.

“Nhất định là lúc đó cô nhỏ đang vội nên mới quên.” Trông như Diêu An Ninh đang cấp cho Lục Mạn San một bậc thang, kỳ thật ai cũng biết người nhàn nhã nhất Lục gia chính là Lục Mạn San, việc hàng ngày chính là uống cà phê, đi dạo phố.

Diêu An Ninh đánh lên mặt một cái tát, có cơ hội khiến kẻ khác phải kêu đau đớn vang dội sao có thể bỏ qua.

“Con mới từ bệnh viện về nên cả người đều là mùi thuốc sát trùng, con về phòng trước.” Diêu An Ninh cười nói với mọi người trong phòng khách.

Từ đầu tới cuối, Diêu An Ninh đều bình tĩnh, cô không hề sợ sệt, hào phóng lại khí thế.

Lần họp này, người nhà họ Lục đều cảm nhận được sự khác thường, vừa rồi ….người nọ thật sự là Diêu An Ninh sao?

Diêu An Ninh lên lầu, ngay ở chỗ ngoặt liền gặp một người đi đối diện, Diêu An Ninh đột nhiên giật mình.

Lục Cẩm Xuyên, con trai Lục Chính Bình, anh trai hời của cô.

Sự coi thường của Lục Cẩm Xuyên so với những người khác trong nhà cũng không có gì khác biệt, điều đặc biệt duy nhất, Lục Cẩm Xuyên là người ‘ Diêu An Ninh ’ thích.

Diêu An Ninh không dừng lại vẫn đi nhanh về phía trước.

Hai người bước qua nhau mà đi, Lục Cẩm Xuyên không khỏi quay đầu nhìn lại, không nói gì chỉ liếc mắt nhìn một cái, Lục Cẩm Xuyên liền cảm nhận được sự khác thường, một Diêu An Ninh lạnh nhạt như vậy không giống với thường ngày.

Suy nghĩ này cũng chỉ tồn tại một giây, Lục Cẩm Xuyên liền vứt bỏ ra khỏi đầu, Diêu An Ninh trở thành dáng vẻ gì có liên quan gì đến anh.

Diêu An Ninh trở về phòng, chuyện đầu tiên làm chính là đi tắm rửa, vừa ra khỏi phòng tắm thì thấy mẹ của cô, Diêu Nhan đang ngồi trên giường cô.

“Mẹ đưa cơm chiều lên cho con.”

“Cảm ơn.”

Diêu Nhan sửng sốt một chút, tính tình Diêu An Ninh hướng nội, ngay cả bà cũng không nói với nhau được bao nhiêu, Diêu An Ninh trước mắt hình như đã thay đổi.

“Ninh Ninh, con không sao chứ?” Diêu Nhan có chút lo lắng hỏi.

“Con rất tốt.” Diêu An Ninh cười đáp.

Diêu Nhan nhìn qua nhìn lại đánh giá một phen, ngượng ngùng cười nói: “Không có việc gì thì tốt.”

Lời này vừa thốt ra, không khí trong phòng cũng giảm xuống, vào Lục gia, Diêu Nhan thật sự không đặt sự chú ý vào con gái mình, bà vẫn luôn vây quanh người nhà họ Lục, muốn lấy lòng từng người trong nhà, thế nên đã lâu rồi bà không chú ý đến Diêu An Ninh, nếu không phải Diêu An Ninh làm loạn đòi tự sát, bà cũng quên mất đứa con gái này.

“Hình như con đã thay đổi rất nhiều.” Diêu Nhan vẫn nói ra.
“À, phải không?” Diêu An Ninh hỏi lại một câu.

Diêu Nhan đối diện với hai mắt Diêu An Ninh, chỉ cảm thấy dưới đôi mắt kia là một loại áp lực vô hình khiến bà không thể thoát được, ánh mắt quá mức sắc bén.

“Mẹ biết con ở Lục gia chịu rất nhiều tủi thân, nhưng không phải con luôn muốn có ba và anh trai sao, bây giờ con đã có ba Lục, anh Lục, còn có bà nội, cô nhỏ, em gái, chỉ là bọn họ vẫn chưa hiểu con, chờ thời gian lâu rồi, bọn họ hiểu con sẽ tiếp nhận con trở thành người một nhà. Con vì mẹ, nhịn một chút được không? Đừng tranh luận với cô nhỏ, đừng làm ra chuyện khác người.”

Diêu Nhan dùng lời nói nhỏ nhẹ trấn an Diêu An Ninh, đây cũng là lý do thoái thác bà thường hay nói với Diêu An Ninh, bà vẫn chưa đứng vững chân ở Lục gia, nhưng Diêu An Ninh thường làm ra những chuyện như thế, khiến bà càng khó khăn hơn, hôm nay Diêu An Ninh làm Lục Mạn San xuống đài không được, cuộc sống sau này khẳng định càng không dễ chịu.

Nghĩ vậy, Diêu Nhan không khỏi nổi giận lên Diêu An Ninh, cùng lắm chỉ bị nói vài câu, nhẫn nhịn một chút là qua, sao phải phản bác lại.