[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 100: Năm học thứ tư kết thúc.



-------------------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

-------------------------------------------------------

Ann ngồi trên bàn học kí túc xá, toàn bộ căn phòng lớn chỉ có mỗi mình cô, ngọn nến trắng cháy rực, ánh sáng chiếu rọi từng món đồ trên bàn.

Một quyển sách mở ra, nội dung trên đó thật ra Ann cũng chưa từng đọc qua, ngồi lâu một hồi cuối cùng cô không thể thừa nhận, cô căn bản không thể tĩnh tâm để đọc sách.

Bất đắc dĩ thở một hơi dài, Ann khép sách lại, đứng lên, cô kéo ngăn tủ ra, lấy cái hộp đen sát trong cùng, mở ra cầm cái kèn Harmonica màu bạc lên.

Đàn guitar quá lộ liễu, đĩa CD ở Hogwarts không thể phát được, xung quanh lâu đài có một dòng từ trường mãnh liệt từ phép thuật, những món đồ điện đều không thể sử dụng trong Hogwarts.

Harmonica là lựa chọn tốt nhất, Ann cầm nó ra khỏi kí túc xá, đi tới phòng sinh hoạt chung. Trong phòng nghỉ cũng không có bóng người nào, ngẩng đầu nhìn trần nhà làm từ thủy tinh trong suốt, Ann cầm Harmonica rời khỏi đi lên tầng một của lâu đài, sải bước trên hành lang dài trống rỗng, tiếng reo hò lớn tiếng truyền đến từ sân Quidditch.


Ann đi dọc hành lang vắng vẻ qua tới một dãy khác của lâu đài, bước xuống thang lầu, đi tới phòng bếp dưới tầng hầm. Đám gia tinh nhìn thấy cô đều rất hưng phấn.

" Hôm nay tôi thổi cho mấy bạn một khúc nhé ?" Ann giơ Harmonica lên hỏi. Nhóm gia tinh đều rất hào hứng, ngay cả Winky cũng buông chai bia bơ trong tay xuống.

Ann liên tiếp thổi một lượt mấy ca khúc, mỗi lần kết thúc một bài đều nhận được tràng hoan hô lớn, đám gia tinh cũng rất nể mặt Ann, nhưng chủ yếu là do trước đây chưa từng ai thổi cho bọn chúng nghe cả.

Cho đến khi mệt mỏi, Ann uống một ly nước bí đỏ, sau đó phẩy tay tạm biệt đám gia tinh rồi rời khỏi phòng bếp. Tâm trạng so với trước đó nhẹ nhàng hơn nhiều, Ann cất Harmonica vào trong túi. Bước nhanh về kí túc xá, lấy ra một cuốn sách bình tĩnh đọc.


Thời gian yên tĩnh cũng không được bao lâu, cửa phòng bị mở ầm một cái, Fanny vẻ mặt hoảng sợ đi vào nhìn thấy cô, cũng không nói lời nào kéo Ann chạy vụt ra bên ngoài.

" Có chuyện..." Ann còn chưa dứt lời, đã thấy đám Pansy, Millicent tiến về kí túc, mặt mày đều khϊếp sợ, khủng hoảng.

Mà thời điểm Ann hổn hển chạy tới phòng sinh hoạt chung, cô nhận ra biểu tình trên mặt mọi người đều như vậy, giống như đã trải qua chuyện gì khủng b0 lắm, nước mắt vẫn còn nhòe trên mặt mấy nữ sinh.

Fanny lôi kéo Ann chạy một mạch tới bệnh viện, đẩy cửa đi vào, bên trong là tiếng tranh cãi nảy lửa. Fanny buông tay Ann ra, cô thở hổn hển, lần đầu tiên cô thấy Fanny chạy nhanh như vậy.

Sau đó Ann thấy rõ những người đang trong bệnh viện, bà Weasley, Bill, Ron và Hermione đều vây quanh bà Pomfrey đang bận rộn đến sứt đầu mẻ trán hỏi thăm về tình hình của Harry.


Ann đẩy cửa tiến vào nhất thời cắt ngang đoạn tranh cãi của bọn họ, nhưng bà Weasley rất mau tiếp tục hỏi. Hermione đi tới cạnh Ann, sắc mặt nàng tái nhợt, biểu tình hoảng sợ, không thể dời mắt nhìn tới thi thể của Cedric và vẻ mặt đờ đẫn của Harry đang được đưa lại đây.

Dumbledore, Harry cùng một con chó đen to lớn đi đến. Mọi người đều nhìn về phía cửa, bà Weasley la lớn.

" Ôi Harry, Harry !"

Bà ấy vội chạy lại chỗ Harry nhưng đã bị cụ Dumbledore bước lên trước ngăn cách hai người một khoảng.

" Molly." Cụ giơ tay lên " Cô trước tiên nghe ta nói đã, Harry đêm nay đã trải qua một cuộc tra tấn tinh thần khủng khϊếp. Vừa rồi thằng bé đã kể cho ta nghe, trước tiên để thằng bé yên tĩnh ngủ một giấc đã. Nếu được hãy ở bên Harry đi." Nói xong cụ quay lại nhìn Ron, Hermione, Bill, Ann và Fanny " Mấy đứa cũng có thể ở lại, nhưng ta không mong mấy trò sẽ dẫn dắt trò ấy nói về bất cứ chuyện gì, trừ phi Harry tình nguyện nói ra còn không thì đêm nay không được."
Bà Weasley gật đầu, sắc mặt cực kì tái nhợt. Bà đột nhiên quay qua Ron, Hermione và Bill giống như vừa rồi người làm ầm ĩ là bọn họ, đanh giọng dạy dỗ " Mấy đứa nghe thấy chưa hả ? Thằng bé cần yên tĩnh."

" Hiệu trưởng..." Bà Pomfrey nhìn chăm chăm Sirius đang biến thành chú chó đen " Tôi có thể hỏi một câu chứ, đây là..."

" Chú chó này sẽ ở cùng Harry chốc lát." Cụ Dumbledore nói " Tôi cam đoan với bà nó được huấn luyện rất tốt. Harry.. chờ con lên giường thầy mới rời khỏi."

"Thầy sẽ quay lại thăm con ngay, Harry à, khi thầy gặp ông Fudge xong." Cụ Dumbledore nói " Thầy muốn con ở lại đây cả ngày mai, cho đến khi thầy đã nói chuyện với cả trường."

Cụ Dumbledore nói xong liền rời khỏi bệnh viện.

Khi bà Pomfrey dẫn Harry lên một cái giường gần đó, cả căn phòng đều yên tĩnh không một tiếng động, Harry đi tới mép giường, nhìn qua giáo sư Moody đang nằm bất động trên một cái giường ở cuối văn phòng.
" Thầy có sao không bà ?" Harry hỏi.

" Ông ấy sẽ sớm bình phục lại thôi." Bà Pomfrey nói rồi đưa cho Harry bộ đồ ngủ và đỡ cậu ta lên giường. Harry cởϊ áσ chòang ra, mặc đồ ngủ vào, và chui vô giường nằm. Cả đám người đều kéo đến bên tấm bình phong và tự kiếm chỗ ngồi xuống trên những cái ghế đặt cả hai bên giường của Harry, Fanny cũng kéo Ann theo vào. Ron và Hermione đều đang cẩn trọng nhìn Harry.

" Mình không sao hết." Harry nói " Chỉ mệt mà thôi."

Mắt bà Weasley nhòa lệ, kéo lại khăn trải giường một cách không cần thiết.

Bà Pomfrey, hồi nãy vội vàng đi tới văn phòng, giờ đã trở lại với một cái chai nhỏ đựng một thứ thuốc màu tím.

" Con cần uống hết ly này, Harry à." Bà nói " Đây là thuốc ngủ không chiêm bao."

Harry cầm cái ly và uống vài ngụm. Sau đó liền khó nhằn đi ngủ.
Bà Pomfrey nhìn Harry đã ngủ, thở phào nhẹ nhõm, cau mày liếc nhìn con chó lớn đang ngồi, nhưng cũng không nói gì, vòng một bên né ra đi xem Moody.

Trong nhất thời cả phòng bệnh đều rất yên tĩnh, Ann quay đầu ngó xung quanh, bọn họ khẩn trương, ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào Harry.

Ann vòng ra sau tấm rèm, đi qua chỗ bà Pomfrey, bà ấy đang xem xét tình hình của giáo sư Moody.

" Có cần con giúp đỡ gì không thưa bà ?" Ann nhỏ giọng hỏi.

" Ồ, Ann còn cũng ở đây hả ? Ầy, đêm nay không hiểu làm sao, bọn họ lại.... Đúng là một đứa trẻ đáng thương..." Bà Pomfrey nhỏ giọng cảm thán.

Ann cũng không nói gì, chỉ giúp bà Pomfrey chuẩn bị công cụ và dược liệu, giáo sư Moody cần đến năm sáu loại thuốc khác nhau.

Lúc Fanny nhận ra Ann đã đi đâu mất, cũng không vội vã tìm cô, lẳng lặng lôi kéo tay áo Hermione, nàng quay đầu nghi hoặc nhìn Fanny.
Fanny kề bên tai Hermione thầm thì " Ann hiện tại chưa biết gì hết, trên đường đến đây mình vẫn chưa nói với cậu ấy, tối nay cậu ấy cũng không có đi xem thi đấu, cậu có muốn nói cho cậu ấy biết không ?"

Hermione nhìn Harry đang nhắm mắt ngủ, gật đầu. Đứng dậy rón rén vòng qua rèm che. Nhưng nàng đi được vài bước thì bên ngoài cửa bệnh viện, tiếng cãi vã càng ngày càng lớn, nhất thời mọi người đều chăm chú nhìn ra phía cửa.

" Họ mà không chịu nín bớt thì sẽ làm Harry thức dậy cho coi." Bà Weasley bất mãn thầm thì.

" Họ hò hét chuyện gì vậy ? Chẳng lẽ còn chuyện gì xảy ra nữa sao ?" Ron lẩm bẩm.

" Nghe như giọng ông Fudge." Bà Weasley nhỏ giọng " Còn kia là của bà McGonagall đúng không ? Nhưng mà họ đang cãi nhau về chuyện gì vậy ?"

" Thật đáng tiếc, bà Minerva à." Cornelius Fudge lớn tiếng " Nhưng cũng vậy thôi..."
" Lẽ ra ông không bao giờ nên đưa cái thứ đó vô tòa lâu đài !" Giáo sư McGonagall gào lên " Khi cụ Dumbledore biết được..."

Cánh cửa bệnh viện bị mở tung ra. Mấy người vội kéo rèm che của Harry lại, không ai chú ý cậu ta đã tỉnh giấc.

Ông Fudge sải bước chân đi thẳng vô trong bệnh thất. Giáo sư McGonagall và giáo sư Snape đi theo ông sát gót.

" Cụ Dumbledore đâu ?" Ông Fudge hỏi bà Weasley.

" Cụ không có ở đây." Bà Weasley nổi giận " Đây là bệnh thất, thưa ông bộ trưởng, chẳng lẽ ông không thấy là..."

Nhưng cửa lại mở ra, và cụ Dumbledore đi nhanh vô phòng bệnh.

" Chuyện gì đã xảy ra ?" Cụ nghiêm giọng nói, nhìn qua ông Fudge lại nhìn giáo sư Mc Gonagall " Tại sao các người quấy rầy những người này ở đây ? Bà Minerva, bà làm tôi ngạc nhiên đấy... tôi đã yêu cầu bà canh chừng Barty Crouch ..."
" Thưa cụ Dumbledore, chẳng cần phải canh gác hắn làm gì nữa." Giáo sư McGonagall rít lên " Ông bộ trưởng đây đã giải quyết xong rồi."

" Khi chúng tôi báo cho ông Fudge biết là chúng ta đã bắt được gã Tử thần Thực tử gây ra những vụ việc hồi tối này." Snape nhỏ giọng nói " Ông ấy dường như cảm thấy an ninh cá nhân của ổng có vấn đề. Và khăng khăng triệu tập một Giám ngục Azkaban đến đi cùng ông tới tòa lâu đài. Ông đã đem tên giám ngục đến văn phòng nơi Barty Crouch bị canh giữ..."

" Tôi đã nói với ông là cụ Dumbledore sẽ không đồng ý chuyện này." Giáo sư McGonagall tức giận nói " Tôi đã bảo ông là cụ sẽ không bao giờ cho phép Giám ngục Azkaban đặt chân vô bên trong tòa lâu đài, nhưng..."

" Thưa bà kính mến." Ông Fudge gầm lên " Với tư cách là bộ trưởng Bộ Phép thuật, tôi có quyền quyết định là liệu tôi có muốn đem theo người bảo vệ hay không khi tôi đi thẩm vấn một phạm nhân có thể rất nguy hiểm..."
Nhưng giọng giáo sư McGonagall át cả giọng ông Fudge.

" Ngay cái lúc... cái lúc cái tên đó bước vô phòng." Bà gào lên, chỉ vào mặt ông Fudge, toàn thân run lẩy bẩy " Hắn cúi ngay xuống Crouch và ... và..."

Giáo sư McGonagall đang tìm cách lựa từ để miêu tả việc gì đã xảy ra, những người ở đây cũng đủ hiểu giám ngục đã làm gì. Chúng đặt cái hôn chết chóc của chúng lên Barty Crouch. Chúng đã hút linh hồn qua miệng hắn. Giờ đây Crouch Jr còn tệ hơn là chết nữa.

" Nói cho cùng thì hắn không phải là một mất mát đáng tiếc." Ông Fudge hăm dọa ầm ĩ " Có lẽ hắn phải chịu trách nhiệm về rất nhiều cái chết !"

" Nhưng giờ đây hắn không thể nào làm chứng. Ông Cornelius à." Cụ Dumbledore nói, trừng mắt nhìn ông Fudge như thể mới lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng con người ông ta " Hắn không còn có thể đưa ra bằng chứng vì sao hắn lại gϊếŧ những người đó."
" Tại sao hắn gϊếŧ những người đó ư ? Chà, chuyện đó có gì là bí mật hả ?" Ông Fudge la lối ào ào " Hắn là một tên điên loạn cuồng tín ! Căn cứ vào những gì mà bà McGonagall và ông Snape đã nói với tôi, thì dường như hắn tưởng là hắn đang làm tất cả những việc đó theo lệnh của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy !"

" Chính Voldemort đã ra lệnh cho hắn đó, ông Fudge à." Cụ Dumbledore nói " Cái chết của những người đó chỉ là kết quả phụ của một kế hoạch lớn tái phục hồi quyền lực của Voldemort. Kế hoạch đã thành công. Voldemort đã phục hồi được thân xác hắn."

Trông vẻ mặt ông Fudge như thể có ai vừa giáng vào mặt ông một cú đấm mạnh. Sửng sốt, chớp chớp mắt, nhìn lại cụ Dumbledore như thể ông ta không thể nào tin được điều mà ông vừa nghe. Hai vẫn trợn tròn mắt nhìn cụ Dumbledore, bắt đầu lắp bắp " Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy ... hồi sinh à ? Vô lý hết sức ! Thôi đi mà. Cụ Dumbledore ..."
" Bà McGonagall và ông Snape chắc là đã nói với ông, chúng tôi đã nghe Barty Crouch thú tội." Cụ nói " Do ảnh hưởng của Chân dược, hắn đã kể cho chúng tôi nghe hắn làm sao tẩu thoát ra khỏi nhà ngục Azkaban và Voldemort nhờ Bertha Jorkins mà biết được hắn còn sống, đã đến giải thoát hắn khỏi sự quản thúc của cha hắn và sử dụng hắn để bắt cóc Harry như thế nào. Tôi nói cho ông biết kế hoạch đó đã thành công. Crouch đã giúp đỡ Voldemort hồi sinh."

" Cụ Dumbledore à, nghe tôi nói." Fudge lên tiếng, nụ cười dần lộ ra " Cụ không thể cả tin câu chuyện đó như vậy được. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trở về ư ? Thôi mà, thôi đi, Crouch có thể tự cho là hắn đã hành động theo lệnh của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy ... nhưng mà tin vào những lời của một thằng điên như thế, thì cụ Dumbledore à..."
" Khi Harry chạm vào cái Cúp Tam Pháp thuật đêm qua, thằng bé đã bị chuyển thẳng tới chỗ Voldemort." Cụ Dumbledore giọng điệu chắc nịch " Nó đã chứng kiến sự hồi sinh của Chúa tể Voldemort. Tôi sẽ giải thích tất cả chuyện đó cho ông nếu ông không ngại đi tới văn phòng của tôi."

Cụ Dumbledore liếc nhìn ra sau, nhận thấy Harry đã thức giấc, nhưng cụ lắc đầu " Tôi e rằng tôi không thể cho phép ông chất vấn Harry vào tối nay được."

Nụ cười tò mò của ông Fudge ngập ngừng. Ông cũng liếc nhìn Harry rồi quay lại nói với cụ Dumbledore " Cụ... quyết tin vào những lời của Harry về vụ này sao, cụ Dumbledore ?"

Mọi người im lặng trong một lát, chỉ có tiếng gầm gừ của Sirius vang lên. Chú xù lông sửng cổ lên, nhe răng hằm hè với ông Fudge.

" Đương nhiên là tôi tin Harry." Mắt của cụ Dumbledore giờ đây sáng quắc lên " Tôi đã nghe lời thú tội của Crouch, và tôi đã nghe Harry kể lại chuyện gì đã xảy ra sau khi nó chạm vào cái Cúp Tam Pháp thuật, hai câu chuyện này ráp lại rất hợp lí, chúng giải thích mọi chuyện đã xảy ra kể từ khi Bertha Jorkins biến mất hồi mùa hè vừa rồi."
Ông Fudge vẫn còn giữ nụ cười kỳ lạ trên gương mặt. Một lần nữa ông liếc Harry một cái trước khi trả lời " Cụ đã quyết tin rằng chúa tể Voldemort đã trở lại, mà chỉ căn cứ vào lời của một gã sát nhân điên loạn, một thằng bé bị... Chà..."

Ông Fudge lại nhìn Harry một cái nữa, và Harry bỗng nhiên hiểu.

" Ông đã đọc bài báo của bà Rita Skeeter, phải không ông Fudge ?" Cậu ấy lên tiếng.

Ron, Hermione, bà Weasley và anh Bill đều giật mình. Không ai trong số họ đã nhận ra rằng Harry đã thức giấc.

Ông Fudge hơi đỏ mặt, nhưng trên mặt vẫn còn nguyên vẻ bướng bỉnh thách thức.

" Và nếu tôi đọc rồi thì sao ?" Ông nhìn cụ Dumbledore nói " Nếu tôi đã phát hiện ra rằng lâu nay cụ vẫn giữ kín một số sự thật nào đó về thằng bé thì sao ? Một đứa nói Xà ngữ, đúng không ? Và đã bày trò hề khắp nơi..."
" Tôi hiểu là ông đang nói đến những cơn đau mà Harry đã trải qua với vết thẹo của nó ?" Cụ Dumbledore lạnh nhạt nói.

" Vậy là ông nhìn nhận rằng nó có những cơn đau đó hả ?" Ông Fudge nói nhanh " Nhức đầu à ? Ác mộng hả ? Có thể... ảo giác chăng ?"

" Nghe tôi nói đây ông Fudge." Cụ Dumbledore bước một bước tiến tới ông Fudge " Harry tỉnh táo như ông, như tôi. Vết thẹo trên trán nó không ảnh hưởng đến bộ não của nó. Tôi tin là vết thẹo đó khiến nó đau đớn khi Chúa tể Voldemort đến gần nó, hay khi nó cảm nhận một vụ sát nhân đặc biệt nào đó."

Ông Fudge lùi lại nửa bước để né cụ Dumbledore, nhưng vẫn không kém bướng bỉnh.

" Hãy tha lỗi cho tôi, cụ Dumbledore à, nhưng tôi chưa từng nghe nói đến một vết thẹo do bị nguyền rủa mà lại biến được thành một tiếng chuông báo động bao giờ..."
" Thiệt mà, con đã nhìn thấy Chúa tể Voldemort hồi sinh !" Harry hét lên, cậu ta cố gắng ra khỏi giường, nhưng bà Weasley bị ấn nằm xuống, Harry la lên " Con đã nhìn thấy bọn Tử thần Thực tử ! Con có thể kể tên họ ra ! Ông Lucius Malfoy ..."

Snape có một cử động như giật mình, nhưng khi Harry nhìn lại, mắt của Snape lại hướng trở về ông Fudge.

" Trường hợp ông Malfoy đã được làm rõ !" Fudge cảm thấy bản thân như bị sỉ nhục " Đó là một dòng họ lâu đời... có nhiều đóng góp tài trợ cho chính nghĩa cao cả..."

" Macnair !" Harry tiếp tục đọc lên những cái tên.

" Cũng đã được làm rõ ! Hiện giờ đang làm việc cho Bộ Phép thuật !"

"Avey....Nott... Crabbe... Goyle."

" Cháu chỉ lặp lại những cái tên của những người đã ly khai bọn Tử thần Thực tử cách đây mười lăm năm rồi !" Fudge giận dữ nói " Cháu có thể tìm thấy những cái tên đó trong những báo cáo cũ ở các phiên tòa ! Cụ Dumbledore ơi, hãy làm ơn làm phước... Cuối năm ngoái, đứa nhỏ này cũng đã nghĩ ra toàn những câu chuyện kỳ dị... những câu chuyện của nó đang trở nên hoang đường hơn, vậy mà cụ vẫn nghe lọt tai... Đứa nhỏ này có thể nói Xà ngữ, cụ Dumbledore à, mà cụ vẫn nghĩ là nó đáng tin hay sao ?"
" Ông khùng rồi !" Giáo sư McGonagall la lên " Đầu tiên là Cedric Diggory, rồi tới ông Crouch ! Những cái chết đó không thể chỉ đơn giản là việc làm ngẫu nhiên của một thằng điên được !"

" Tôi không thấy có bằng chứng nào chống lại chuyện đó cả !" Ông Fudge cũng hét lại đáp trả, cơn giận của ông cũng ngang ngửa với giáo sư McGonagall, gương mặt tím lịm " Tôi có cảm giác như là tất cả các người đều quyết tâm khơi dậy một cơn hoảng loạn sẽ làm xáo trộn hết mọi thứ mà chúng tôi đã thiết lập mười ba năm nay !"

" Voldemort đã trở lại, Fudge à." Cụ Dumbledore lặp lại " Nếu ông thẳng thắng chấp nhận sự thật này, và tiến hành những biện pháp cần thiết, chúng ta sẽ vẫn còn có thể cứu vãn được tình thế. Bước đầu tiên và quan trọng nhất là đuổi bọn Giám ngục ra khỏi nhà tù Azkaban ..."
" Vô lý." Fudge hét to lên " Đuổi bọn Giám ngục à ? Tôi chỉ cần đưa ra đề nghị đó thôi là sẽ bị đá văng khỏi văn phòng ngay ! Một nửa trong số chúng tôi chỉ cảm thấy an toàn trên giường ngủ mỗi tối bởi vì chúng tôi biết bọn giám ngục đang đứng canh nhà tù Azkaban !"

" Còn tất cả những người còn lại như chúng tôi thì không thể ngủ yên trên giường, ông Fudge à, khi biết là ông đã giao bọn thuộc hạ đắc lực nhất của Chúa tể Voldemort cho một lũ quái vật sẵn sàng hùa theo hắn ngay khi hắn kêu gọi chúng." Cụ nói " Chúng sẽ không giữ lòng trung thành với ông đâu, Fudge à ! Chúa tể Voldemort có thể hứa hẹn với chúng nhiều cơ hội về quyền lực hơn và lạc thú hơn so với điều ông có thể cho chúng ! Nếu bọn Giám ngục về phe Chúa tể Voldemort, và những thuộc hạ cũ quay trở về với hắn, ông sẽ khó lòng ngăn chặn hắn giành lại loại quyền lực mà hắn đã có được cách đây mười ba năm !"
Ông Fudge há họng ra rồi ngậm miệng lại như thể không còn lời nào diễn tả được cơn giận của ông.

"Bước thứ hai ông phải làm... làm ngay tức thì..." Cụ Dumbledore tiếp tục nhấn mạnh " Là phái sứ giả đến gặp những người khổng lồ."

" Phái sứ giả tới gặp bọn người khổng lồ ư ?" Fudge thét lên the thé, vội vàng đáp trả " Cái trò điên khùng gì đây ?"

" Hãy giơ ra cho họ một bàn tay hữu nghị, ngay bây giờ, trước khi quá trễ." Cụ Dumbledore nói " Nếu không, Chúa tể Voldemort sẽ thuyết phục được họ rằng hắn là pháp sư duy nhất có thể đem lại cho họ quyền lợi và tự do, như hắn đã làm trước đây !"

"Cụ... cụ không thể nào làm căng thẳng như vậy !" Ông Fudge há hốc miệng ra, lúc lắc cái đầu và lùi tránh xa cụ Dumbledore " Nếu cộng đồng pháp thuật nghe phong thanh rằng tôi đã tiếp cận bọn người khổng lồ... thì chắc là tôi mất chức luôn... Cụ Dumbledore ơi, dân chúng ghét họ lắm..."
" Ông đui rồi, ông Fudge à, lòng tham quyền cố vị đã khiến ông đui mù." Giờ đây giọng cụ Dumbledore đã cất cao lên, vầng hào quang quyền lực quanh cụ trở nên rõ rệt, mắt cụ lại quắc sáng một lần nữa " Lâu nay ông luôn luôn quá coi trọng cái mà ông gọi là huyết thống thuần chủng ! Ông đã không nhận ra rằng lí lịch của người ta không thành vấn đề, mà chính là nỗ lực phấn đấu của con người mới là quan trọng ! Bọn Giám ngục vừa mới hủy diệt thành viên còn lại cuối cùng của một gia đình thuần chủng và cổ xưa như bất cứ gia đình thuần chủng nào khác... Và hãy nghĩ xem gã Crouch Jr đã chọn cho mình một cuộc đời như thế nào ! Bây giờ tôi nói với ông rằng... Hãy thực hiện ngay những biện pháp mà tôi đề nghị, và ông sẽ được nhớ đến như một trong những bộ trưởng Phép thuật dũng cảm nhất và vĩ đại nhất mà chúng tôi được biết đến, cho dù ông còn giữ được chức đó hay không. Còn nếu ông không chịu hành động... thì lịch sử sẽ ghi nhận ông như kẻ đã nhảy lên lề né tránh và để cho Chúa tể Voldemort có được cơ hội thứ hai để hủy diệt thế giới mà chúng ta đã cố gắng xây dựng lại."
" Loạn trí... điên rồ..." Ông Fudge thì thào, lùi lại " Điên hết rồi..."

Và mọi người lại yên lặng. Bà Pomfrey đứng lặng người cạnh mép giường giáo sư Moody, hai bàn tay bụm miệng. Bà Weasley vẫn còn đứng chồm trên người Harry, tay bà đặt trên vai của nó để giữ không cho nó nhổm dậy. Bill, Ron và Hermione đều trố mắt nhìn ông Fudge.

" Nếu ông vẫn cứ quyết tâm tiếp tục nhắm mắt ngơ tai như vậy, Fudge à." Cụ Dumbledore nói " Chúng ta đành rẽ mỗi người mỗi ngả. Ông cứ hành động theo cách nào ông thấy thích hợp. Và tôi... tôi sẽ hành động theo cách của tôi."

Giọng của cụ Dumbledore không hàm chứa ẩn ý đe dọa gì, nó chỉ vang lên như một lời tuyên bố, nhưng Fudge lại điên tiết lên như thể cụ Dumbledore đang cầm đũa phép sấn vào ông không bằng.

" Nè, nè, Dumbledore ... cụ coi chừng." Ông vung vẩy mấy ngón tay ra phía trước đe dọa " Hồi nào giờ tôi luôn luôn để cụ tự tung tự tác. Tôi đã rất kính trọng cụ. Lẽ ra tôi có thể không đồng ý nhiều quyết định của cụ, nhưng tôi vẫn làm thinh. Không có mấy người chịu để cho cụ sử dụng người Sói hay chứa chấp lão Hagrid, hay tự quyết định nội dung dạy học trò mà không cần tham khảo ý kiến của Bộ Phép thuật đâu. Nhưng nếu cụ có ý chống lại tôi..."
" Kẻ duy nhất mà tôi có ý định chống lại..." Cụ Dumbledore nói " Là Chúa tể Voldemort. Nếu ông cũng chống lại hắn thì Fudge à, chúng ta vẫn còn cùng chung một phe."

Dường như Fudge không thể nghĩ ra được câu trả lời, ông chồm tới ngả lui trên đôi chân nhỏ của mình trong một lát, hai tay xoay xoay cái nón hình trái dưa. Cuối cùng ông nói với giọng cầu khẩn " Hắn không thể trở lại đâu cụ Dumbledore, đơn giản là hắn không thể..."

Giáo sư Snape sải bước tới trước, đi ngang qua cụ Dumbledore, vừa đi vừa xắn tay áo trái lên. Thầy ấy giơ cánh tay ra và chỉ cho ông Fudge xem, khiến ông ta co rúm lại.

" Đó...." Giọng Snape cay nghiệt vang lên " Đó là Dấu hiệu Hắc ám. Nó không còn rõ như cách đây một giờ nữa, lúc đó nó bầm đen lên, nhưng ông vẫn còn có thể nhìn thấy nó, mọi Tử thần Thực tử đều mang dấu hiệu do Chúa tể Hắc ám ấn vào. Đó là một cách để phân biệt người này với người kia, và cũng là cách thức Chúa tể Voldemort triệu tập chúng tôi. Khi hắn chạm vào dấu hiệu của bất cứ Tử thần Thực tử nào, chúng tôi phải độn thổ, hoặc thăng thiên, đến ngay bên cạnh hắn. Suốt cả năm nay dấu hiệu này càng lúc càng rõ hơn. Dấu hiệu của ông Karkaroff cũng vậy. Ông có biết tại sao tối nay Karkaroff chạy trốn không ? Cả hai chúng tôi đều cảm thấy Dấu hiệu Hắc ám rát bỏng, cả hai chúng tôi đều biết hắn đã trở lại. Ông Karkaroff sợ Chúa tể Hắc ám trả thù. Ông ta đã phản bội quá nhiều đồng bọn Tử thần Thực tử nên ông ta không chắc là sẽ được bọn chúng chào đón trở lại."
Fudge cũng lùi lại tránh thầy Snape. Ông lắc đầu lia lịa, dường như không thể tin một lời nào mà Snape vừa nói, ngó trừng trừng cái dấu hiệu xấu xí trên cánh tay Snape với vẻ ghê tởm rõ rệt, rồi ngước nhìn cụ Dumbledore, thì thào " Tôi không biết cụ và thầy trò trường cụ đang chơi trò gì, cụ Dumbledore à, nhưng tôi thấy nhiêu đây là đủ rồi. Tôi không còn lời nào để nói thêm nữa. Tôi sẽ liên lạc với cụ vào ngày mai, để thảo luận về việc điều hành ngôi trường này. Tôi phải trở về Bộ Phép thuật đây."

Ông ta đã đi gần tới cửa rồi thì dừng bước, lại bên giường của Harry.

" Tiền thưởng của trò đây." . Ông lấy trong túi áo ra một bao vàng thảy lên cái bàn bên cạnh giường, nói ngắn gọn " Một ngàn đồng Galleons. Lẽ ra phải có một buổi lễ trao giải thưởng, nhưng trong hoàn cảnh này..."
Ông ta chụp cái nón trái dưa lên đầu mình và đi ra khỏi phòng, đóng sập cánh cửa lại sau lưng. Khi ông đã đi khuất rồi, cụ Dumbledore quay lại nhìn nhóm người đang đứng quanh giường Harry.

" Có một việc phải làm." Cụ nói " Bà Molly à... liệu tôi có suy nghĩ đúng không nếu tôi quyết trông cậy vào bà và ông Arthur ?"

" Dĩ nhiên là cụ đúng." Bà Weasley nhợt nhạt đến trắng bệch cả môi, nhưng tỏ vẻ cương quyết " Chúng tôi biết ông Fudge quá mà. Anh Arthur sở dĩ còn chịu ở lại ở Bộ Pháp Thuật mấy năm nay chẳng qua vì anh quan tâm đến dân Muggle thôi. Ông Fudge cứ cho là anh ấy thiếu lòng tự hào phù thủy đúng đắn."

" Vậy thì chúng ta cần nhắn tin ngay cho ông Arthur." Cụ Dumbledore nói " Tất cả những ai mà chúng ta có thể thuyết phục họ nhận thức được sự thật phải được thông báo ngay tức khắc, và ông Arthur ở vị trí thuận lợi để tiếp xúc với những người ở Bộ Phép thuật, những người không đến nỗi thiển cận như ông Fudge."
" Con sẽ đi gặp ba." Bill đứng dậy " Con đi ngay bây giờ đây."

" Thật tốt quá !" Cụ Dumbledore nói " Con hãy kể cho ba con biết chuyện gì đã xảy ra. Nói với ba con là thầy sẽ sớm liên hệ trực tiếp với ba con. Tuy nhiên ông ấy cũng cần phải kín đáo. Nếu ông Fudge tưởng là chúng ta đang can thiệp vào Bộ Pháp Thuật ..."

" Thầy cứ giao việc đó cho con." Bill nói.

Anh Bill vỗ lên vai Harry, hôn lên má bà Weasley, mặc áo khoác vào, và sải bước nhanh ra khỏi phòng.

" Bà Minerva, tôi muốn gặp ông Hagrid trong văn phòng của tôi, càng sớm càng tốt." Cụ Dumbledore quay lại nói với giáo sư McGonagall " Và tôi cũng muốn mời...nếu bà ấy vui lòng đến... mời cả bà Maxime nữa."

Giáo sư McGonagall gật đầu và đi ra, không nói thêm một lời nào.

" Poppy." Cụ Dumbledore nói với bà Pomfrey " Bà vui lòng đi xuống văn phòng của giáo sư Moody, tôi nghĩ ở đó bà sẽ tìm thấy một con gia tinh tên là Winky đang ở trong trạng thái hơi bị trầm uất. Bà hãy làm cái gì bà có thể làm cho chị ta, rồi đem chị ta xuống nhà bếp. Tôi tin là Dobby sẽ chăm sóc chị ta tốt hơn chúng ta."
" Được... được thôi." Bà Pomfrey có chút sửng sốt nhưng cũng mau chóng đi ngay.

Dumbledore lại nhìn về Ann và Fanny, cô biết sắp tới cụ ấy sẽ nói vài chuyện cơ mật và hiển nhiên là không có ý định cho hai người biết. Fanny có lẽ nguyên do là vì gia tộc của cô nàng, chỉ có thể giữ vững trạng thái trung lập, còn về Ann, cô không đoán được, nhưng thật ra cô cũng không có ý định dính dáng vào chuyện này tí nào.

" Con và Fanny đến đây chỉ để thăm hỏi Harry, nếu cậu ấy đã không có chuyện gì chúng con xin phép về kí túc trước đây ạ." Ann mở lời.

Fanny biết chuyện tiếp theo không thể nghe được nên cùng theo Ann rời khỏi bệnh viện. Khi Ann đi ngang qua cụ Dumbledore và giáo sư Snape, hai người đều sâu xa liếc nhìn cô, Ann làm như không biết gì đi qua.

Hai người đi xuống thang lầu, Fanny định mở miệng " Ann..." Cô nàng định giải thích cụ thể vụ việc đã xảy ra.
" Không sao cả, cậu không cần giải thích, tớ đại khái đoán được chuyện gì xảy ra rồi, đêm nay cậu cũng đã mệt lắm rồi, đừng miễn cưỡng thêm, về kí túc nghỉ thôi. Chuyện vừa rồi ngoại trừ cha mẹ, đừng kể cho ai hết, dù sao bọn họ chưa chắc đã tin tưởng." Ann nói.

Fanny yên lặng gật đầu, cô nàng không nhịn được hỏi " Ann, cậu nói xem kẻ-mà-ai-cũng-biết-đấy-là-ai đã trở lại thật ư ?"

" Cậu thấy sao ?" Ann hỏi lại.

" Tớ..." Fanny khựng lại, những câu chuyện từ nhỏ đã nghe được khiến cô nàng luôn có tâm lí lo lắng sợ hãi trước kẻ-mà-ai-cũng-biết-đấy-là-ai, Fanny lắc đầu " Tớ không biết... Nhưng tớ tin cụ Dumbledore là một hiệu trưởng tốt nhất... Bà của tớ đã nói vậy... Tớ tin bà ấy... Còn cậu Ann ?"

" Tớ ?" Ann nói " Tớ tin chú Eren, chú ấy nghĩ thế nào thì tớ liền thế ấy."
" Cậu nói vậy, có khác gì không trả lời chứ..." Fanny không hài lòng với đáp án này của Ann.

" Quan tâm nhiều làm gì chứ, chúng ta chỉ là hai đứa học sinh không cần bận tâm, cụ Dumbledore chắc hẳn sẽ có sắp xếp..."

" Nói cũng đúng, nhưng vì sao cụ ấy lại giữ Harry, Ron và Hermione ở lại chứ ?" Fanny nói.

Bọn họ là bộ ba vai chính đương nhiên phải có mặt rồi, nhưng mấy lời này Ann cũng không thể nói ra.

" Nếu tớ đoán không sai, cụ Dumbledore hẳn là có chuyện gì đó muốn giao phó cho họ..." Ann tùy ý nói.

Ngày hôm sau, cụ Dumbledore phát biểu với toàn học sinh trong bữa sáng, cụ yêu cầu mọi người đừng đến quấy rầy Harry, không được hỏi cậu ấy bất kì vấn đề gì hoặc là bắt cậu ấy kể lại sự việc xảy ra trong mê cung.

Vào buổi tiệc ban đêm, mỗi năm đều có buổi lễ tổng kết, chúc mừng những sự kiện đã trôi qua và tuyên bố về cúp Nhà.
Thường thì trong yến tiệc, Sảnh đường sẽ được trang trí màu sắc của Nhà đã chiến thắng cúp. Tuy nhiên đêm nay chỉ có màu đen phủ lên bức tường đằng sau bàn ăn của các giáo sư, một biểu hiện của sự tưởng niệm Cedric.

Sảnh đường so với mọi lần tĩnh lặng hơn rất nhiều, không ai nói chuyện, bàn tán. Khi cụ Dumbledore đứng từ ghế lên thì mọi người đều lặng im.

" Kết thúc một năm học nữa." Dumbledore nói rồi nhìn về đám học sinh.

Cụ dừng lại, đôi mắt hướng về dãy bàn nhà Hufflepuff. Dãy bàn này vốn đã âm thầm hơn hết trước cả lúc cụ Dumbledore đứng dậy, và bây giờ ở đó chỉ là những gương mặt buồn bã nhất và nhợt nhạt nhất trong Sảnh đường.

" Đêm nay thầy có nhiều điều muốn nói với tất cả các con." Cụ Dumbledore nói " Nhưng trước tiên thầy phải ghi nhận sự mất mát của một con người rất tốt đẹp, một người lẽ ra đang ngồi đây."
Cụ ra dấu về phía dãy bàn nhà Hufflepuff, nói tiếp " Lẽ ra người đó đang cùng hưởng phúc bữa tiệc này với ta. Ta muốn tất cả mọi người hãy cùng đứng lên, cùng nâng ly của mình lên, và uống vì Cedric Diggory."

Tất cả mọi người đều làm theo cùng đứng dậy, cùng nâng ly và cùng cất lên tiếng hô trầm vang vọng " Cedric Diggory."

" Cedric là một con người thể hiện nhiều phẩm chất nổi bật của nhà Hufflepuff." Dumbledore tiếp tục nói " Là một người bạn tốt và trung thành, một học sinh chuyên cần, coi trọng sự công bằng. Cái chết của Cedric ảnh hưởng tới tất cả chúng ta cho dù các con có quen biết Cedric hay không. Vì vậy thầy nghĩ rằng các con có quyền biết chính xác câu chuyện xảy ra thế nào."

Harry ngẩng đầu lên nhìn đăm đăm cụ Dumbledore.

"Cedric Diggory đã bị chúa tể Voldemort ám sát."
Tiếng rì rầm hoảng loạn vang khắp Đại sảnh đường. Mọi người đều hãi hùng và không thể tin được nhìn chằm chằm cụ Dumbledore. Nhưng nhốn nháo không được bao lâu thì đã yên tĩnh lại.

" Bộ Phép thuật không muốn cho ta nói với các trò điều này." Cụ tiếp tục nói " Có thể một số phụ huynh của các trò sẽ kinh hoảng khi ta nói ra sự thật... Hoặc là bởi vì họ sẽ không tin rằng Chúa tể Hắc ám Voldemort đã trở lại, hay bởi vì họ nghĩ các con còn quá nhỏ, không nên nói cho các con biết. Tuy nhiên, thầy tin là sự thật thì nói chung tốt hơn là sự dối trá, và bất cứ nỗ lực nào để giả bộ làm cho cái chết của Cedric chẳng qua là một tai nạn rủi ro, hay là một thứ sai lầm ngớ ngẩn của chính Cedric, đều làm tổn thương lòng tưởng nhớ đến trò ấy."

" Có một người khác cũng phải được nhắc tới trong mối liên quan với cái chết của Cedric." Cụ Dumbledore tiếp tục nói " Dĩ nhiên là ta đang nói tới Harry Potter."
Một làn sóng rì rầm lan khắp Đại sảnh đường và vài cái đầu quay về phía Harry rồi quay lại ngay hướng về phía cụ Dumbledore.

" Harry Potter đã tìm cách thoát được Chúa tể Hắc ám Voldemort." Cụ nói " Trò ấy đã liều mạng mình để đem xác của Cedric trở về trường Hogwarts. Trong mọi phương diện, Harry đã chứng tỏ một lòng dũng cảm mà ít có pháp sư nào từng thể hiện được khi đối mặt với Chúa tể Hắc ám Voldemort, và vì vậy ta đề cao trò ấy."

Cụ Dumbledore trang nghiêm quay về phía Harry và giờ cái ly của cụ lên một lần nữa. Gần như mọi người trong Đại sảnh đường đều làm theo. Họ lẩm nhẩm cái tên của Harry, như họ đã lẩm nhẩm cái tên Cedric, và uống vì anh ấy.

Một lần nữa, khi mọi người đã ngồi xuống ghế, cụ Dumbledore nói tiếp " Mục đích của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật là để cũng cố và mở rộng sự hiểu biết phép thuật lẫn nhau. Dưới ánh sáng của điều đã xảy ra, và sự trở lại của Chúa tể Voldemort, những quan hệ thắt chặt như thế càng quan trọng hơn bao giờ hết."
" Những vị khách trong Sảnh đường này đều được chào mừng đón tiếp khi trở lại đây." Cụ Dumbledore nói, ánh mắt dời về phía bàn của học sinh Durmstrang " Bất cứ lúc nào nếu như họ muốn đến. Một lần nữa ta xin nói với tất cả mọi người, về việc trở lại của Chúa tể Hắc ám Voldemort, chúng ta đoàn kết thì sống, chia rẽ thì chết. Chúa tể Voldemort rất giỏi gieo rắc hận thù và gây ra thù địch. Chúng ta chỉ có thể chống lại hắn bằng cách chứng tỏ một tình hữu nghị mạnh mẽ bình đẳng và tin cậy lẫn nhau. Sự khác biệt về tập quán và ngôn ngữ không có ý nghĩa gì hết nếu mục tiêu của chúng ta đồng nhất và tấm lòng của chúng ta rộng mở."

" Ta tin là chúng ta đang đương đầu với một thời kỳ khó khăn và tăm tối ... và chưa bao giờ ta lại mong mỏi rằng chẳng qua mình chỉ nhầm lẫn mà thôi như thế này. Một số các trò đang ngồi trong Sảnh đường này đã từng chịu đựng đau khổ trực tiếp vì bàn tay của Chúa tể Hắc ám Voldemort. Nhiều gia đình đã bị tan tác. Cách đây một tuần lễ, một học sinh trong chúng ta đã bị cướp đi mất."
" Hãy tưởng nhớ Cedric. Hãy nhớ rằng khi tới lúc các trò phải chọn lựa giữa cái đúng và cái dễ dàng, thì hãy nhớ lại điều gì đã xảy ra cho một chàng trai rất giỏi, rất tử tế và dũng cảm, chỉ vì anh lỡ đi lạc ngang con đường của Chúa tể Hắc ám Voldemort. Hãy tưởng nhớ Cedric Diggory."

Toàn bộ buổi tiệc đều trong bầu không khí trầm lắng lạ thường. Cho đến khi kết thúc, Harry chen qua đám đông đi tới trước mặt Ann và Fanny, theo sau cậu ấy còn có Ron cùng Hermione.

" Có gì hả ?" Ann ngắn gọn hỏi.

Đa phần các học sinh chỉ dám lén lút liếc ngó qua Harry, sau đó vội vàng cúi đầu rời khỏi, cứ như thể xung quanh cậu ấy có một cái vòng ngăn cách mọi người lại.

" Ra ngoài nói." Ann chú ý tới điều này, nhíu mày nói.

Cả đám đi tới một chỗ vắng người ở Tiền sảnh. Ann cũng không e ngại nhìn thẳng vào mắt Harry, chờ đợi.
" Ann, đêm qua tớ định nói nhưng trong phòng bệnh không có cơ hội, bây giờ mới tìm được thời điểm thích hợp." Harry giải thích gọn lẹ, sau đó gương mặt nghiêm túc hẳn lên nói " Tớ và anh Cedric đều rất muốn cám ơn cậu, nếu không có ph...."

" Được rồi..." Ann cắt ngang lời Harry " Tớ đã hiểu."

Harry ngây người.

" Harry." Ann chân thành nói " Tớ nghĩ cụ Dumbledore cũng đã nói với cậu rất nhiều, nhưng vẫn muốn nhắc nhở thêm tí, chuyện này không phải kết thúc như thế, nó là một khởi nguồn mới, hiểu chứ ? Hơn nữa lúc này phải thật tin tưởng đoàn kết với những người bạn của mình." Ann nhìn về phía Ron và Hermione, ý muốn nói bọn họ " Cậu rất may mắn.

Lời này làm cho những người khác không hiểu lắm. Ầy, nhất thời bộc phát, nói quá nhiều thâm ý sâu xa rồi.

" Khụ..." Ann ngại ngùng che giấu cảm giác xấu hổ " Học kì sau gặp lại." Nói xong xoay người bảo Fanny cùng về kí túc.
Đi chưa được hai bước, Hermione đã gọi theo " Ann, ngày mai cậu không ngồi tàu lửa trở về hả ?"

" Ừm, chú và dì mình rất lo lắng sau sự việc này. Trưa mai chú ấy sẽ từ Bộ đến đây, dặn mình là sáng đợi chú ấy, bọn mình dùng bột Floo trở về." Ann giải thích.

Hermione trông có vẻ thất vọng " Vậy à ?"

" Ấy, đừng lộ vẻ chán nản như vậy, nghỉ hè cậu vẫn có thể gọi cho mình mà, so với chuyện viết thư mau lẹ hơn nhiều, số điện thoại ở nhà chú và dì đều gửi cho cậu rồi..."

" Cũng đúng ! Đến lúc đó mình lại gọi cho cậu nói chuyện !" Hiển nhiên là Hermione định kể chuyện gì đó rất hay ho cho Ann.

Ann gật đầu, vẫy tay tạm biệt Hermione trở về kí túc xá.

--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---

Vào 10 giờ, trước lò sưởi trên tường văn phòng giáo sư Snape, ánh lửa đổi thành màu xanh lục, sau đó Larn từ bên trong đi ra, đầu tiên là lễ phép cúi chào vị giáo sư Snape mặt mày lạnh nhạt, sau đó thăm hỏi Ann rồi cúi người đến chỗ Fanny mang rương hành lí của cô nàng.
" Cô chủ nhỏ Fanny, có thể về nhà rồi." Larn mỉm cười nói.

" Tạm biệt chủ nhiệm, hẹn gặp lại ạ." Fanny hướng về Snape, thầy ấy cũng nể mặt gật đầu.

Cô nàng nhìn qua Ann vẫy tay, chờ Ann cười gật đầu thì đi tới lò sưởi trên tường, lúc định quăng bột Floo thì chợt nhớ gì đấy, đến sát cạnh Ann " Ann, còn mấy ngày nữa là cậu thành niên rồi hả ?"

Ann gật đầu, cô đúng là đã nói ngày sinh nhật cho Fanny nhưng không hiểu vì sao cô nàng lại đột nhiên hỏi như vậy.

" Nói vậy thì..." Fanny nở nụ cười bí hiểm " Tớ cảm thấy có thể nói cho cậu biết chuyện này, miễn cho cái người ngáo ngơ như cậu mãi không chịu thông suốt..."

" Hơ, cái gì mà ngáo ngơ chứ..." Ann kháng nghị.

Fanny không thèm để ý mấy lời phàn nàn của Ann, chỉ tập trung vào chuyện định nói " Coi như món quà đính kèm cho buổi lễ thành niên của cậu, miễn cho thành niên rồi còn hồ đồ không hiểu..."
Ann bất mãn bĩu môi, ánh mắt chống cự.

Fanny cười cười, kề sát bên tai Ann thì thầm " Đã để lâu như vậy, cậu còn không biết Hermione thích cậu, cậu nói xem không phải ngáo ngơ thì là cái gì ?"

Hermione thích ? Fanny đang nói cái gì vậy ? Thích ai chứ ? Cô ? Sao có thể ? Xùy, xùy làm sao có thể !

Đầu óc Ann lập tức ngưng lại, ngơ ngác cái gì cũng không nói được.

Fanny nhìn vẻ mặt của Ann, cười hì hì rồi xoay người đi vào trong lò sưởi rắc bột Floo niệm rõ điểm đến, sau đó biến mất tung.

Văn phòng tĩnh lặng được tầm hai phút, một tiếng bụp vang lên, Eren từ trong lò sưởi bước ra. Vẻ mặt chú ấy trong rất mệt mỏi, có lẽ gần đây Bộ Phép thuật xảy ra quá nhiều chuyện.

" A, chào thầy, giáo sư Snape, thầy khỏe chứ ? Cám ơn thầy đã cung cấp lò sưởi để tôi đến đón Annie." Eren hướng đến Snape thăm hỏi, thầy ấy vẫn bộ dạng như cũ lạnh nhạt gật đầu.
" Annie ?" Eren tới bên cạnh Ann cầm rương hành lí lên " Chúng ta về nhà thôi."

" Hả ?" Ann hoàn hồn, cười cười tự chế giễu bản thân, Fanny chắc chắn là đang nói giỡn, đúng vậy, cô nàng là kiểu e sợ mọi thứ không rối loạn lên mà. Thật là, cô vậy mà lại bị một đứa nhóc trêu đùa.

" Vâng ạ, về nhà thôi chú. Tạm biệt chủ nhiệm, hẹn gặp lại thầy."

-----------------------------------------------

Một vài lời của Editor: Mab đăng đến hết phần 4 trên truyenwki.com thôi nhé, bạn nào muốn theo dõi thêm thì sang bhttvn.com, ở đó đã hoàn rồi. Còn nếu chờ ở truyenwki.com thì khả năng đợi sẽ 1-2 tháng nữa, vì truyenwki.com bảo mật không cao mà bên kia đã có nhiều bạn tốn công cày hoa để mở khóa, phải công bằng cho đôi bên.