-------------------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
-------------------------------------------------------
" Mình..." Trong lúc nhất thời, trong đầu Ann suy nghĩ rất loạn, nhìn tới Hermione, cô chỉ nói được một từ liền cúi đầu trầm mặc.
Hai người không nói câu nào, ánh nắng cũng yếu dần đi, bóng của cả hai càng ngày càng dài.
" Ann, cậu tới nhà kính đi." Hermione phá tan sự im lặng, nàng cười nói giống như trước đó chưa từng hỏi gì cả.
Ann ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Hermione, giọng điệu đối phương rất nhẹ nhàng, tựa hồ như đối với việc mình không trả lời cũng không khó chịu gì.
" Lần này giống như đợt trước ở Pháp, cũng là bí mật không thể nói đúng chứ ? Nếu đã như vậy, mình sẽ không hỏi nữa." Hermione nói.
Vẫn là nụ cười như cũ, Ann nhìn Hermione, đáy lòng dâng lên nỗi cảm động, cô có rất nhiều biện pháp để trốn tránh vấn đề, nhưng cô không định nói dối hoặc chính xác hơn, cô theo bản năng không muốn nói dối Hermione. Hiện tại nàng chủ động không hỏi nữa, Ann đột nhiên xúc động dâng trào muốn ôm lấy đối phương.
" Nếu cứu, kết quả có thể sẽ không tốt đẹp thì sao ? Ann sửng sốt hồi lâu thì hỏi.
" Ý Ann là, một người cậu quen biết, thậm chí có chung đụng, ở mặt nào đó lại còn ăn ý có cùng suy nghĩ, nhưng cứu giúp sẽ ảnh hưởng không tốt..." Hermione nói.
Ann gật đầu, cô không biết Hermione sẽ suy nghĩ thế nào.
Chuyện sau đó, Ann cũng chỉ nhớ rõ bản thân hoảng hốt cùng Hermione tạm biệt, sau đó mơ mơ màng màng đi tới nhà kính.
Nhà kính số hai được trồng những thực vật có độ nguy hiểm nhất định, thường sẽ cần hai vị học sinh năm lớn Hufflepuff phụ giúp chăm sóc.
Cedric Diggory đang mang bao tay vải và đeo khẩu trang chăm sóc mấy chậu thực vật. Ann đứng ở nhà kính do dự một hồi vẫn quyết định đi vào gọi Diggory ra nói chuyện.
" Ann ? Có chuyện gì hả em ?" Giọng điệu Diggory rất nhẹ nhàng, khi ảnh cười lên cũng rất đẹp.
Ann bởi vì rất thích đi tới nhà kính phụ giúp chăm sóc thực vật, từ năm hai trở về sau thường xuyên cùng Cedric giao tiếp, ở mặt học thuật về Thảo Dược hai người rất ăn ý.
Nhà Hufflepuff vừa xuất hiện một nhân tài, chẳng lẽ nào đến thử thách thứ ba của Thi đấu Tam Pháp thuật. Tâm tình của Ann rất phức tạp, hai ngày trước đến nhà kính chăm sóc thực vật, Ann đột nhiên ý thức được sự thật này, cho nên cô đối với tin tức Harry hé lộ đêm đó cũng không nói gì.
Thời gian trôi qua, Ann vẫn mơ hồ biết được tình tiết cốt truyện, không có thay đổi gì, theo dòng chảy này cô lựa thời điểm thích hợp liền trốn chạy, không cuốn vào trận chiến gay gắt của nhóm vai chính và Voldemort, đây vẫn luôn là ý tưởng trước giờ của cô, nhưng trong lúc chính bản thân Ann cũng không nhận thức được nó đã dần thay đổi.
Trải qua khoảnh khắc kia, cùng với đoạn nói chuyện cùng Hermione, Ann nhận ra đây không chỉ là cốt truyện trong phim ảnh, chỉ đơn giản như thế nữa, đây là đời sống sinh hoạt của cô, mà trong cuộc sống sinh hoạt thì sẽ phải dính líu đến mọi người xung quanh.
Cedric là một trong vô số người đó, trước kia cô không ý thức được chuyện này hoặc nên nói là, cô hoàn toàn quên mất mình đang thực sự sống trong thế giới phép thuật. Đứng trước vận mệnh của Cedric, người cùng cô trò chuyện, giao tiếp nhiều lần dần quen thuộc trong cuộc sống của cô, vận mệnh sẽ gắn liền với diễn viên đóng bộ phim điện ảnh kia, đều là cái chết.
" Cedric..." Ann nghĩ tới lời nói của Hermione, giọng điệu nghiêm nghị " Cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật, thử thách thứ ba này có nguy hiểm rất lớn, khả năng chính là phải chết, anh vẫn muốn tham gia ư ?"
" Ann ? Em đang nói gì vậy ? Nguy hiểm có thể chết người ? Sao có thể chứ ?" Cedric sờ đầu nói.
" Em rất nghiêm túc, nếu em khuyên anh không đi có được không ?" Ann tiếp tục nói.
Cedric nhíu mày " Ann, em đang nghiêm túc ?"
Ann gật đầu.
Cedric lắc đầu, giọng nói kiên định " Ann, anh luôn xem em là bạn tốt, chúng ta rất ăn ý trong phương diện Thảo Dược học. Nhưng chuyện này anh không thể nghe theo lời em, anh nhất định phải đi, cuộc đấu Tam Pháp thuật có nguy hiểm chuyện này anh biết, ở hạng mục thứ nhất phải chiến đấu với rồng đã rất nguy hiểm. Nhưng anh đã được chiếc Cốc Lửa chọn, bất luận có chuyện gì cũng không thể từ bỏ, hơn nữa đây chính là Thi đấu Tam Pháp thuật ! Cuộc thi này đã bị hoãn hơn trăm năm rồi ! Nếu anh thắng cuộc, Hufflepuff liền sẽ nhận được vinh quang mà mấy trăm năm qua không có Nhà được nhận...." Thời điểm nói câu này, ngực anh ấy cũng tự động giương lên phía trước, huy hiệu huynh trưởng sáng lên lấp lánh.
" Còn có tiền thưởng 1000 Galleons, đây là một sự vinh quang rất to lớn, anh muốn vì dòng họ nhà mình tranh thủ đoạt lấy nó, Harry và anh đều đang cùng ở vị trí hạng nhất..." Cedric tự hào nói, anh ấy đến từ một gia đình phù thủy, hơn nữa ba anh ta là một người làm ở Bộ Phép thuật, nếu chính mình lấy được cúp thì ba nhất định sẽ rất hãnh diện.
Ann nhìn vẻ mặt kiên định của Cedric, nghẹn lời, cô dừng lại một chút rồi hỏi " Nếu thật sự có nguy hiểm ?"
" Cho dù là nguy hiểm !" Cedric cười nói " Ann, rất cám ơn em đã lo lắng cho anh."
" Được, em hiểu rồi." Ann gật đầu " Chúc anh thật may mắn."
Cedric mỉm cười nhìn Ann.
Ann đi được hai bước, liền quay trở về, cô lấy từ trong túi áo một quả cầu " Cái này tặng cho anh, nếu trong đợt thi đấu lần này gặp phải nguy hiểm thì anh cứ rút nút đóng trên này ra rồi quăng đi, chú ý là lúc mới quăng ra cần phải nhắm mắt lại, cái này có thể làm cho kẻ địch trong thời gian ngắn không nhìn thấy gì."
Cedric hai mắt sáng rực, nhưng sau đó vẫy vẫy tay " Cám ơn em Ann, nhưng anh không thể nhận được."
" Ừm, em biết anh sợ ảnh hưởng đến tính công bằng của cuộc thi đúng chứ ? Em cũng có cho Harry một cái, nói như vậy thì em đã tặng hai người bạn ở hai Nhà khác nhau đã tham gia vào cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật này, còn là đều đứng ở vị trí thứ nhất, cảm giác này không tệ lắm chứ hả ?" Ann nói rồi nhét pháo sáng vào trong tay Cedric, xoay người rời đi.
Trở về lâu đài, ý định đầu tiên của Ann là đi tìm Hermione, nói cho nàng biết quyết định lựa chọn của cô, nhưng lập tức ý thức được làm vậy có chút không đúng lắm, cô còn chưa kể gì với Hermione, nhưng Ann cảm thấy dù bản thân không nói gì Hermione vẫn sẽ hiểu được lựa chọn của cô.
Thật kì quái, Ann đang định tới phòng sinh hoạt chung thì dừng lại ngẫm nghĩ, loại ý tưởng này từ đâu mà xuất hiện chứ, những mà suy nghĩ lại thì quả thật Hermione đúng là càng ngày càng hiểu rõ cô.
Như vậy thật sự sẽ tốt chứ ?
Tuần thi cử đến, Ann không có thời gian mà nghĩ ngợi chuyện khác, mỗi năm cô đều phải đối mặt với một thử thách khó nhằn, đó là môn thi Biến hình.
Cũng may có vị học bá như Hermione kiên trì không ngừng hỗ trợ, cuối cùng Ann dưới tầm mắt quan sát gắt gao của giáo sư McGonagall, cứ như hổ rình mồi, suýt soát miễn cưỡng qua được bài thi lần này, vừa đủ hợp lệ.
Ann rất kích động cám ơn Hermione, cô chiêu đãi một mình nàng ăn bữa cơm tại phòng bếp của lâu đài để cảm tạ, mấy con gia tinh rất hào hứng hỗ trợ. Buổi tiệc lần này ngay cả Fanny cũng không được mời, cô nàng không có cơ hội hưởng thụ mỹ vị như lần trước nữa.
Tuần thi cử xong, thời khắc mọi người mong chờ nhất cũng đến, hạng mục thi đấu thứ ba của Tam Pháp thuật.
Ngày thi đấu, cả trường đều rất náo nhiệt, trừ một việc.
Rita Skeeter lại tiếp tục viết bậy bạ trên Nhật báo Tiên tri, lần này là về vết sẹo của Harry.
Có thể não của Potter đã bị ảnh hưởng bởi cuộc tấn công mà Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã giáng xuống cậu ta, và cái sự khăng khăng rằng cái thẹo vẫn còn đau là một cách bộc lộ sự rối loạn ngấm ngầm của cậu bé này.
Một chuyên gia nói: "Cũng có thể cậu ta giả đò. Đây có thể là một cách gây sự chú ý mà thôi."
Tuy nhiên Nhật báo Tiên tri đã có những bằng chứng đáng lo ngại về Harry Potter mà cụ Dumbledore, hiệu trưởng của trường Hogwarts, đã giấu giếm cộng đồng pháp thuật.
Một học sinh năm thứ tư ở trường Hogwarts, cậu Draco Malfoy nói: "Potter biết nói xà ngữ. Cách đây vài năm đã xảy ra nhiều vụ tấn công học sinh trong trường, và hầu hết mọi người đều nghĩ Potter là thủ phạm sau khi họ chứng kiến nó mất bình tĩnh trong câu lạc bộ đấu tay đôi và đã thả rắn ra dọa một học sinh khác. Dù vậy mọi chuyện đều được bưng bít. Nhưng Potter còn kết bạn với người sói và người khổng lồ nữa. Chúng tôi nghĩ thằng này đang làm bất cứ điều gì để tạo một chút quyền lực."
Xà ngữ là khả năng trò chuyện với rắn, từ lâu vẫn được coi là một nghệ thuật Hắc ám. Thật vậy, người biết Xà ngữ nổi tiếng của thời đại chúng ta chính là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, chứ không ai khác hơn được. Một thành viên của Liên đoàn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, yêu cầu được giấu tên, đã bày tỏ rằng ông coi bất kỳ phù thủy nào nói được xà ngữ cũng đều "Đáng bị điều tra. Riêng cá nhân tôi, tôi rất nghi ngờ bất cứ ai có thể trò chuyện với rắn, bởi vì trăn rắn thường được sử dụng trong những loại Ma thuật Hắc ám độc địa nhất, và về mặt lịch sử thì chúng gắn liền với những kẻ làm điều xấu xa." Tương tự, "Bất cứ ai tìm kiếm sự bầu bạn với những sinh vật hung tợn như người sói hay người khổng lồ đều sẽ lộ ra sự khoái trá bạo lực."
Cụ Albus Dumbledore chắc chắn là nên cân nhắc xem một cậu bé như thế có nên được phép đua tranh trong cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật hay không. Một số người lo ngại rằng Potter có thể dùng tới Nghệ thuật Hắc ám trong cơn liều lĩnh tuyệt vọng để giành chiến thắng trong cuộc thi đấu này, bài thi thứ ba sẽ diễn ra tối nay.
" Haha Potter ! Potter à ! Mày ổn chứ, đầu thế nào rồi ? Sẽ không nổi điên với tụi tao chứ hả ?" Lúc dùng bữa sáng Malfoy lại trêu ghẹo Harry.
Sau khi kết thúc bữa sáng, Fanny cũng đem chuyện này kể lại với Ann.
" Thật kì lạ, ai nói cho mụ ta biết chuyện này chứ ?" Fanny hoang mang nói.
" Cậu nói sáng nay Hermione không dùng bữa, đọc Nhật báo Tiên tri xong thì đi thẳng ra cửa nhà ăn ? Đeo theo cặp sách ?" Ann nói, cô đang suy tư chuyện gì đấy.
Fanny nghĩ ngợi một hồi trả lời " Hình như là vậy..."
" Vậy cậu đừng nghĩ ngợi nữa, Hermione chắc là tới thư viện rồi tớ đoán cậu ấy hẳn đã biết được Rita Skeeter dùng biện pháp gì mà nghe lén được bí mật..."
" Hả ? Cậu ấy đã biết ?" Fanny kinh ngạc hỏi.
Ann gật đầu, thuận miệng nói " Có lẽ đêm nay, hoặc ngày mai nếu cậu ấy may mắn thì có thể bắt thóp được Rita Skeeter..."
" Bắt được ? Ann cậu cũng đoán ra rồi hả ? Bí mật của Skeeter ?" Fanny hỏi.
Ann nhún vai " Không có, nhưng Hermione thì chắc là rất muốn tìm được.... Thôi, tớ nghiên cứu cuốn sách này tiếp đây, trận đấu đêm nay tớ không tham gia đâu, sáng ngay mai chúng ta sẽ về nhà rồi tớ không muốn còn phải dậy sớm trả sách cho thư viện đâu."
" Hả... Ann, cậu không đi xem thử thách cuối cùng à ?" Fanny thất vọng nói.
Một tia cảm xúc khác lạ lóe lên, cô chỉ là không muốn nghĩ tới kết cục đã định sẵn này mà thôi.
" Không đi, cậu cũng biết, tớ đối với Thi đấu Tam Pháp thuật cũng không phải như mấy cậu hứng thú tò mò gì, mấy cậu thì thấy đây là một sự kiện lâu lắm không tổ chức, cuộc đấu rất có ý nghĩa, nhưng tớ thì không thấy vậy..."
" Cái gì mà cậu với mấy cậu hửm, tụi mình đều là đọc sách ở Hogwarts đấy, không phải à ?"
Ann lắc đầu, không định tiếp tục tranh cãi, cúi xuống đọc sách.
Giờ cơm chiều, Ann và Fanny đi tới nhà ăn thì vừa lúc gặp phải Eren ở Tiền sảnh, chú ấy đang cùng ông Weasley nói chuyện phiếm.
Bọn họ sao lại ở đây ? Bên cạnh ông bà Weasley, Harry, Ron, Bill và Hermione đang bàn luận gì đấy.
" Annie ?" Eren phẩy tay.
" Cùng nhau qua chào hỏi chứ hả ?" Ann hỏi Fanny.
Fanny không trực tiếp đáp ứng, thầm thì hỏi nhỏ Ann " Bên cạnh Ron, hai người lớn có mái tóc đỏ là ai vậy ?"
" Là ba má của Ron, vợ chồng bác Weasley, không biết hôm nay sao họ lại tới..." Ann trả lời.
Fanny sắc mặt biến đổi một chút, rất mau lẹ Ann cũng không kịp chú ý tới điểm lạ này.
" Thôi vẫn là... tớ đi vào nhà ăn trước đây..."
" Ờ cũng đúng, chú Eren đoán chừng còn kéo tớ nói chuyện hồi lâu, cậu đi trước đi... Lát nữa gặp lại." Ann bất đắc dĩ nói.
Fanny gật đầu, bước đi vội hơn.
" Chào mọi người ạ, chú Eren, hai bác Weasley, buổi tối an lành." Ann lễ phép chào hỏi.
Eren cười cười xoa tóc Ann, ông Weasley cũng mỉm cười nhìn cô, bà Weasley rất nhiệt tình thăm hỏi Ann " Con khỏe chứ Ann, nhờ công của cháu, học kì này nhà bác không còn nhận được lá thư khiếu nại nào của Hogwarts về hai đứa Fred và George nữa..."
Mấy lời này đều chọc mọi người cười tươi.
" Ấy, cái này sao lại có công lao của cháu chứ, là do Fred và George cả đấy... Hai ảnh vốn dĩ rất ưu tú chỉ là trước đây mọi người không ai biết mà thôi."
Câu nói này của Ann, hiển nhiên là làm tâm trạng của hai vợ chồng Weasley rất tốt.
" Ái chà, anh nghe được có người nào đó khen ngợi anh ấy nhỉ..." Giọng Fred vang lên, sau đó George cũng nhảy tới chỗ mọi người " Như vậy mới đúng chứ, về sau phải khen nhiều tí..."
Fred và George chẳng chút khiêm tốn nào, làm cả đám cười lớn một trận.
" Ba mẹ, hai người sao lại ở đây ?" Fred hỏi.
" Tới xem trận chung kết của Harry, gia đình của dũng sĩ đại diện Hogwarts đều tới..." Bà Weasley hào hứng nói " Phải nói chuyện này rất tốt, không cần ở nhà nấu cơm, à đúng rồi, mấy đứa thi cử thế nào ?"
Ann cũng không nghe rõ mấy lời sau đó của bà Weasley, khi tới đoạn người lớn trong nhà các dũng sĩ Hogwarts đều tới, đầu óc trống rỗng một hồi lâu, cô theo bản năng quay đầu nhìn về dãy bàn ăn Hufflepuff, học sinh tụ tập đông đúc, chính giữa là Cedric mỉm cười xán lạn, bên cạnh anh ấy là hai vị phù thủy trung niên, vẻ ngoài cùng với Cedric có vài phần giống nhau.
Cha mẹ đều tới ư ?
" Annie ?" Một bàn tay đặt lên bả vai Ann làm cô tỉnh táo lại.
Eren nghi hoặc nhìn Ann, ánh mắt dò hỏi cô bị sao vậy.
Ann dời tấm mắt nhìn qua Eren cười, giọng điệu mang chút hơi hướng làm nũng " Con đói bụng..."
Mấy bàn dài ở nhà ăn đã bố trí không ít món ngon, Eren đối với câu trả lời của Ann cũng không kinh ngạc lắm, xoa đầu cô cưng chiều nói '" Haha, vậy Annie con mau đi ăn đi, chú cùng Arthur tâm sự chút đã."
Ann gật đầu, đi về phía dãy bàn Slytherin.
Tầm mắt vẫn luôn cố gắng nhìn thẳng, nhưng khóe mắt không nhịn được ngắm bàn ăn bên Hufflepuff, Cedric đang bị đám học sinh Hufflepuff vây quanh, còn có không ít học sinh Ravenclaw qua đó cổ vũ ảnh, Cho Chang cũng trong số đấy, ánh mắt chị ấy cùng Cedric không ngừng lén trao đổi.
" Ann, hôm nay chú cậu cũng tới, cậu không định xem thi đấu thật à ?" Fanny nỗ lực lần cuối.
Ann lắc đầu, ngữ khí chắc nịch " Không đi."