----------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
----------------------------------
Tình trạng như thế kéo dài liên tục hai ngày, nói tóm gọn, trừ việc đi học, ăn ngủ, thì chỉ cần có thời gian rảnh Ann liền sẽ rút số liệu ra nghiên cứu không quan tâm tới ai, điển hình như lớp Lịch sử Phép thuật của giáo sư Binns, cô trực tiếp lấy tài liệu ra xem trên lớp học, cơ bản là ngó lơ sự tồn tại của giáo viên.
Thẳng đến bữa tối hôm nay, Ann đọc xong phần tài liệu cuối cùng, cất vào túi đeo, thở phào nhẹ nhõm " Rốt cuộc cũng xem xong rồi, chắc là thứ sáu này có thể nộp báo cáo, đói chết mất..."
Vừa nói Ann vừa kéo hai dĩa thịt và ly bánh pudding về phía mình.
" Ann, tớ muốn nhắc cậu một chuyện." Fanny rối tắm không biết mở miệng thế nào.
" Hửm ? Vụ gì ?" Ann múc muỗng lớn pudding.
" Hai hôm nay, tớ nghĩ Hermione đại khái đã chăm chăm nhìn cậu không dưới mười lần, tuy rằng tớ không định nói, nhưng số lần cậu ấy ngó qua chỗ cậu quá thường xuyên..." Fanny nói với giọng điệu cô nàng không thể làm gì khác hơn " Hơn nữa hiện tại cậu ấy vẫn đang nhìn cậu, cậu muốn nói chuyện không ?"
Fanny nghiêm túc gật đầu " Đúng vậy, nhưng hôm qua thì càng nhiều hơn, cả buổi chiều tiết Lịch sử Phép thuật, cậu ấy cơ hồ đều nhìn cậu, bất quá tớ nghĩ cậu ấy cũng biết mấy ngày nay cậu luôn bận rộn với đống số liệu nên không có chủ động tìm tới."
" Khụ, vậy..." Ann lại múc muỗng pudding lớn " Cậu cảm thấy, cậu ấy tìm tớ là chuyện tốt hay xấu ?"
" Làm sao tớ biết." Fannny nói " Cậu muốn nói chuyện chứ ?"
" Ừm, chắc vậy."
Chờ dùng bữa xong, Ann cũng không giống thường ngày lấy báo cáo số liệu ra xem tiếp, mà lại đứng dậy liếc mắt nhìn Herrmione, Hermione hiển nhiên chú ý tới điểm này, gương mặt vui vẻ nhanh chóng kéo Harry và Ron đứng lên.
Cũng như mọi lần, trước Tiền sảnh chỉ có vài ba bóng người, Harry đang xụ mặt, Ron và Hermione rất vui vẻ chào hỏi hai người họ, đặc biệt là Ron đối với Fanny càng nhiệt tình hơn chút ít.
Nhận lấy nó, lật qua lật lại xem xét, Ann có chút không rõ lắm " Đây là gì ? Sau lại đưa cho mình Galleon ?"
Hermione cười rất tươi tắn " Bởi vì cậu thường xuyên chơi đồng xu, nên mình mới có linh cảm này, đây chính là máy liên lạc của chúng ta." Hermione chỉ chỉ con số bên rìa đồng Galleon, kề vào tai Ann nói " Thật ra trên đồng xu này đánh dấu một con số, đại diện cho yêu tinh đã đúc ra nó. Nhưng mấy con số trên đồng giả này sẽ biến đổi hiển thị thời gian cho buổi tụ tập tiếp theo. Khi thời gian được xác định, nó sẽ nóng ấm lên để báo hiệu cho cậu."
Lỗ tai Ann ửng hồng, ngơ ngơ hỏi thêm " Ách... Mấy cậu không sợ tớ đi mật báo à ?"
Hai mắt Ron và Harry trợn tròn.
" Tớ đã bảo là không thể nói cho cậu ta rồi mà." Harry tức giận nói.
Harry khoanh tay nhìn Ann, không thèm nói chuyện, im lặng đồng ý với lời nói vừa rồi. Thực ra hắn vẫn còn tức giận chuyện lần trước, hắn cảm thấy Ann rõ ràng có thể ứng xử với mình nhẹ nhàng hơn.
Hermione nhìn về Ron, Ron biểu tình chẳng khác là mấy.
" Ann, hi vọng lần tụ hội sau cậu có thể tới, tất nhiên là đến với thân phận người cố vấn. Mình nghĩ cậu có thể chỉ bảo cho tụi mình rất nhiều chuyện." Hermione vui vẻ nói " Được rồi, chắc là cậu còn nhiều chuyện phải làm cho xong, tụi mình đi trước nha."
Sau đó nàng tạm biệt Ann rồi cùng Harry và Ron rời đi.
Ann cầm đồng tiền xu, đứng ngơ ngác hồi lâu, đợi đến lúc Fanny phẩy phẩy tay trước mắt, cô mới lấy lại tinh thần.
Trên đường trở về phòng sinh hoạt chung Slytherin, Ann vẫn luôn đùa nghịch đồng xu trong tay, nghĩ đến lời nói của Hermione, được nàng tin tưởng đến vậy, vốn là một chuyện đáng vui mừng, nhưng lòng cô cảm thấy có chút gì đó hụt hẫng.
Chờ đến khi trở về kí túc, Ann mới chịu đem cất vào túi, lấy bản báo cáo nháp ra kết hợp với đống tài liệu chỉnh sửa lại hoàn chỉnh, làm xong xuôi hết rồi để qua bên một góc bàn.
Nhưng mà làm báo cáo xong rồi, cô cũng không như mọi lần ra lấy bài tập tiếp tục hoàn thành, mà lại móc đồng xu ra.
Khi Fanny tắm ra, cô nàng thấy Ann vẫn còn ngồi trên bàn xoay xoay đồng xu luồn qua các rãnh tay.
" Ann, cậu định chơi đồng xu cả đêm không thèm lên giường ngủ luôn hả ?" Fanny đi qua bên cạnh Ann hỏi.
Ann nhìn qua Fanny, ngưng chơi đồng xu lại " Fanny, cậu tin tưởng tớ ư ?"
" Phí lời, đương nhiên rồi." Fanny không nghĩ tới Ann lại hỏi vấn đề ngốc nghếch này.
" Vậy cậu cảm thấy cậu và Hermione, ai tin tớ nhiều hơn ?"
" Cái này làm sao so sánh được ?" Fann nói, bất quá nhìn qua khuôn mặt mơ màng của Ann, đành nói thật lòng " Chắc là ngang ngửa đi, thực ra, cậu ấy rất quan tâm tới cậu."
" Nếu có ngày, tớ làm ra một chuyện khiến cậu cực kì thất vọng, chắc là cậu sẽ rất buồn bã nhỉ ?"
Fanny nhíu mày " Còn phải xem là việc gì ?" Nói xong lại dời mắt về phía đồng xu Ann đang cầm, gương mặt trở nên kinh ngạc, cố gắng đè thấp giọng " Ann, không lẽ cậu tính đi mật báo thật à ?"
Ann liếc nhìn Fanny " Đương nhiên không phải..."
Cô nàng liền an tâm đôi chút " Ầy, tớ cũng nghĩ cậu không định đi làm người mật báo đâu, rồi rốt cuộc là chuyện gì ?"
" Là về mối quan hệ của tớ và Hermione, tớ định chờ qua kì thi OWLs sẽ nói với cậu ấy, để tránh ảnh hưởng việc thi cử, nhưng hiện tại lại cảm thấy nên nói sớm một chút, tránh cho thời gian kéo dài quá..." Tâm trạng Ann đã ổn định hơn, giọng điệu cũng trầm xuống " Tớ cảm thấy càng thêm không ổn, đến lúc đó cậu ấy chắc sẽ càng tổn thương hơn, nếu cậu ấy đã tin tưởng tớ nhiều đến vậy thì thà đau ngắn còn hơn đau dài."
Ann có chút tự ti " Dù sao tớ không đáng để cậu ấy tín nhiệm đến thế, tớ đã rõ ràng lâu vậy rồi, thế mà vẫn luôn trốn tránh không nói ra, biết rõ không có khả năng nhưng vẫn tự an ủi mình."
Nghe Ann nói làm Fanny dựng cả tóc gáy lên " Nè Ann ! Không lẽ cậu định hôm nay vừa lấy đồng xu, ngày mai liền nói rõ chuyện đó với cậu ấy ?"
" Ừm, tớ dự định mai trả đồng Galleon này lại, tớ cần đối mặt rõ ràng với việc này." Ann bực bội rờ loạn mái tóc " Dù sao cậu ấy sắp tới còn phải bận rộn chuyện lớn, tớ sớm nhận ra từ ban đầu cậu ấy thích tớ chính là sự sai lầm."
Fanny nghiêm nghị đặt tay lên đôi vai của cô " Bình tĩnh nào, Ann."
Ann hít sâu mấy hơi.
" Được rồi, chính là thế. Ann, bây giờ tớ rất nghiêm túc nói với cậu, cậu không thể nào khống chế được việc Hermione thích cậu. Đó là cảm xúc của cậu ấy, là lựa chọn của cậu ấy, cho nên cậu không thể dùng những từ như 'sự sai lầm' này nọ lung tung thế được."
Ann ngơ ngác nhìn Fanny.
" Còn nữa, hành động định làm sắp tới cậu phải cân nhắc kĩ càng trong tim mình muốn gì, suy xét cẩn thận trước khi làm, nếu thật sự chọn lựa như thế, cậu có chắc sau này bản thân sẽ không hối hận chứ ?"
Trong mắt Ann liền mê mang không rõ.
" Tốt nhất cậu tự hỏi chính lòng mình, rốt cuộc cái gì mới là quan trọng."
Cái gì là quan trọng ?
Ann nằm trên giường ngẩn người nhìn rèm che, cái gì là quan trọng ư ? Cô vẫn luôn tự hỏi.
Sáng thứ sáu ngày hôm sau, dù tối qua ngủ rất muộn lại còn không ngon giấc, nhưng Ann đã dậy từ sớm.
Đem cuốn báo cáo dày cộm cột lên đùi Makling, rồi bắt đầu dùng bữa sáng, cắn miếng lớn sandwich kẹp thịt xông khói làm hai gò má cô phồng lên.
Ăn xong miếng bánh mì, Ann lấy thêm cái trứng chiên, nhìn khắp nhà ăn một chút " Kì lạ, Fanny, mấy lúc tớ không có mặt ăn sáng, nhà ăn cũng là tình trạng như thế hả ?"
Xung quanh hầu như không có ai, bàn dài của mỗi nhà chỉ có được cỡ năm sáu người.
Fanny ngó đồng hồ " Tớ cũng thấy lạ, bình thường đã ngồi chật ních rồi mà ?"
Ngoài Tiền sảnh đột nhiên có tiếng bùm như phát nổ, làm đám người ngồi trong nhà ăn cũng giật nảy mình.
Ann và Fanny liếc nhìn nhau, liền đứng lên chạy ra xem. Ngoài Tiền sảnh có những tiếng ồn ào bàn tán, vòng qua hành lang, cơ hồ hơn nửa học sinh của trường đều vây quanh bãi sân của lâu đài.
" Hèn chi không có ai đi ăn sáng..." Fanny nói với Ann, hai người đang nhìn thấy giáo sư Trelawney đứng ở giữa sân.
Trạng thái của bà có vẻ không tốt lắm, một tay giáo sư cầm đũa phép, một tay cầm tách trà trống trơn, tóc tai rối loạn, cặp kính nghiêng lệch, khăn choàng trên cổ cũng nửa đeo nửa tháo đung đưa lòng thòng, khiến mọi người đều cảm thấy bà trở nên rách rưới, bên cạnh còn có hai cái rương lớn, dựng chổng ngược như bị ném từ lầu cao xuống.
" Không ! Chuyện gì đã xảy ra ? Không thể nào ? Tôi không đồng ý !" Giọng bà ấy the thé thét lên.
" Bà không thấy là nó đang đến đấy sao ?" Một giọng cao lanh lảnh cất lên, với vẻ vui thích một cách tàn nhẫn giáo sư Umbridge đi từng bước ra giữa sân.
" Dù không đủ khả năng thậm chí chỉ việc dự báo được thời tiết ngày mai, bà hẳn nhận ra rằng màn trình diễn của bà thật kém cỏi trong suốt thời gian thanh tra của tôi, mà chẳng có chút cải thiện nào, chắc chắn dẫn đến tất yếu bà sẽ bị sa thải !"
" Bà kh... không thể !" Giáo sư Trelawney gào lên, nước mắt trào ra chảy xuống mặt từ phía sau đôi kính to bự " Bà không thể sa thải tôi được ! Tôi đã ở đ..đây 16 năm nay rồi ! H...Hogwarts là n...nhà của tôi !"
" Đã từng là nhà của bà." Giáo sư Umbridge nói, rồi nhìn giáo sư Trelawney quỳ sụp xuống một trong những cái va li, khóc nức nở " Cho đến trước đây một giờ, khi Bộ trưởng bộ Phép thuật phê chuẩn lệnh sa thải bà. Bây giờ thì hãy vui lòng đi khỏi Đại sảnh này. Bà đang gây khó khăn cho chúng tôi. "
Umbridge vẫn đứng đó và quan sát, với một vẻ mặt lộ rõ sự thích thú, khi giáo sư Trelawney rùng mình và rêи ɾỉ, lay chiếc vali của bà ra trước rồi lại lay ngược lại trong sự đau buồn tột độ.
Giáo sư McGonagall lách qua đám người xem, tiến thẳng về phía Trelawney và cố vỗ về bà ấy và rút ra một cái khăn tay to từ trong áo choàng.
" Thôi, thôi, Sybill... Bình tĩnh nào... hỉ mũi đi... nó không tồi tệ như chị nghĩ đâu... chị sẽ không phải rời Hogwarts..."
" Ô, thật sao, giáo sư McGonagall ?" Umbridge nói bằng một giọng nói tàn nhẫn đến kinh người " Và bà lấy quyền gì mà phát biểu điều đó...?"
" Quyền ở tôi." một tiếng nói trầm cất lên.
Cánh cửa bằng gỗ sồi mở tung ra. Học sinh đứng cạnh đấy vội vàng dạt ra khi cụ Dumbledore xuất hiện từ lối ra vào. Cụ tiến về phía giáo sư Trelawney, đang run sợ và giàn giụa nước mắt trên cái rương, giáo sư McGonagall ngồi bên cạnh.
" Là ông à, giáo sư Dumbledore ?" Umbridge nói bằng một giọng cười khẩy khó chịu.
" Tôi e rằng ông không hiểu rõ tình huống này rồi. Tôi có ở đây..." Bà ta kéo một cuộn giấy da từ bên trong chiếc áo chùng "Một Sắc lệnh sa thải do chính tôi đích thân ông Bộ trưởng Pháp thuật kí. Dưới những điều khoản của Sắc lệnh giáo dục số Hai mươi ba đã ghi rõ, Thanh tra cấp cao Hogwart có quyền thanh tra, theo dõi và sa thải bất kỳ giáo viên nào không đáp ứng đủ tiêu chuẩn cơ bản của Bộ. Tôi đã quyết định rằng giáo sư Trelawney sẽ không được làm việc nữa. Tôi đã sa thải bà ấy."
Dumbledore vẫn tiếp tục mỉm cười. Cụ nhìn xuống giáo sư Trelawney, người đang khóc nức nở và nghẹn ngào bên chiếc vali " Bà nói rất đúng, giáo sư Umbridge. Với cương vị là...Thanh tra Cấp cao bà có quyền sa thải những giáo viên của tôi. Bà có quyền sa thải họ, nhưng chắc chắn không có quyền đuổi họ ra khỏi lâu đài này."
Cụ tiếp tục, với một cái cúi đầu lịch sự " Và tôi thật sự mong muốn rằng giáo sư Trelawney sẽ tiếp tục sống ở Hogwarts."
Lúc này, Giáo sư Trelawney đã bật cười nho nhỏ, những tiếng nấc của bà cũng không che đậy được nó. " " Không...Không, tôi sẽ...đi, thưa cụ Dumbledore ! Tôi sẽ...sẽ...sẽ rời khỏi Hogwarts và...tìm kiếm vận may của mình ở nơi khác - "
" Không." Dumbledore nói 1 cách dứt khoát " Tôi mong muốn cô ở lại, Sybill à. "
Cụ quay sang phía giáo sư McGonagall.
" Tôi có thể nhờ bà đưa Sybill lên gác không, giáo sư McGonagall ?"
" Dĩ nhiên là được." McGonagall nói " Đi lên thôi, Sybill..."
Giáo sư Sprout đến khẩn trương bước ra khỏi đám đông và chụp lấy cánh tay kia của Trelawney. Họ cùng nhau băng qua mặt bà Umbridge và bước lên trên những bậc thang đá hoa cương. Giáo sư Flitwick vội vã đi theo sau họ, đũa phép của ông giơ ra trước mặt, thầy khẽ hô " Rương ơi bay lên nào !" Và những chiếc rương màu hồng của giáo sư Trelawney được nhấc bổng lên trong không khí và bay lên cầu thang, giáo sư Flitwick cũng theo sau.
Giáo sư Umbridge đang đứng bất động, nhìn chằm chằm vào cụ Dumbledore, đang mỉm cười hiền từ. " " " Ông sẽ làm gì với bà ấy nếu tôi chuẩn bị bổ nhiệm một giáo viên tiên tri mới ?"
" Ồ không có vấn đề gì đâu." Dumbledore vui vẻ nói. " Bà thấy đấy, tôi đã tìm cho chúng ta một giáo viên Tiên tri mới, và ông ấy sẽ thích ở trong túp lều đó. Dựa theo sắc lệnh Giáo dục số Hai mươi hai, Bộ có quyền chỉ định một người thích hợp, khi và chỉ khi, Hiệu trưởng không thể tìm ra người thay thế."
Umbridge trợn to đôi mắt, nhưng cũng không thể nói thêm gì, xoay bước đi vào lâu đài.
" Được rồi, các trò mau đi ăn sáng nhanh nào, tiết học đầu tiên đã sắp sửa bắt đầu." Dumbledore cười tủm tỉm.