[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 123: Ác mộng



----------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

----------------------------------------------

" Cho dù gặp phải tình huống nào, cụ Dumbledore vẫn luôn có thể cười..." Trên đường về nhà ăn Fanny cảm khái " Ầy, nhưng mà nhìn giáo sư Trelawney trông thật đáng thương. Ann ? Cậu có nghe tớ nói không hửm ?"

" Ờ, ừm, có mà." Ann ngẩng đầu nói " Cậu nói cụ Dumbledore nhìn có vẻ đáng thương..."

" Người tớ nói là giáo sư Trelawney, cậu quả nhiên chẳng thèm nghe gì cả, có chuyện gì sao ?"

" Chỉ là tớ nhớ đến tí việc..." Giọng nói của Ann nghe có vẻ trống rỗng, hoang mang.

Lớp học Bùa chú buổi sáng, Ann có chút sơ suất, liên tục phạm các sai lầm nhỏ nhặt, chọc cho Malfoy cười tí tởn " Stokes, mày mang não trong lớp Biến hình qua bên này hả ?"

Ann phớt lờ Malfoy, Fanny không dễ bỏ qua, đâm chọt hắn " Còn cậu, cả đầu cũng quên mang theo à ?"


Giữa trưa, Fanny không nhịn được hỏi thăm lần nữa, bởi vì Ann lúc nãy coi sốt cà chua như bánh pudding ăn muốn gần hết một chén.

"Umbridge tới trường được bao lâu rồi ?" Ann hỏi một câu lạ lùng, không đầu không đuôi.

Làm cho Fanny không khỏi duỗi tay sờ lên trán Ann, xác định đối phương không có bị mê sảng mới đáp lời " Giáo sư Umbridge đến cùng lúc với tụi mình khai giảng, khoảng một tháng gì đấy."

" Thật sự chỉ có hơn một tháng thôi à ?" Ann hỏi.

" Đúng vậy, hiện tại là thứ năm của tuần thứ sáu." Fanny khẳng định.

Ann nheo mắt lại, nhìn chằm chằm dĩa thức ăn trước mặt " Chỉ hơn một tháng ? Chẳng lẽ tớ nhớ lầm ?"

" Nhớ nhầm cái gì ?"

Ann mơ màng liếc nhìn Fanny, lắc đầu " Còn chưa chắc lắm..."

Fanny nhìn Ann càng thêm hoang mang, có lẫn chút lo lắng.

" Tớ đi thư viện đây Fanny, tớ còn cần đọc số liệu nữa." Ann buông dao nĩa xuống.


" Nhưng cậu chỉ mới có ăn miếng bánh dứa nhỏ và một chén sốt cà chua thôi mà ?" Fanny hơi sợ hãi, có thể khiến cho Ann bỏ luôn cả món ngon, chẳng lẽ có chuyện gì lớn sẽ xảy ra.

" Ừm, nói cũng đúng, ăn no mới có sức..." Ann gật đầu, kéo dĩa thịt heo nướng gần đó, bắt đầu ăn uống.

Fanny thở nhẹ, đây mới là Ann mà cô nàng biết, sau đó với lấy mấy món ngon qua giúp cô.

Ann dùng bữa xong, buông dao nĩa xuống " Được rồi, tớ đi thư viện đây, chiều nay gặp nhau ở nhà gỗ của Hagrid."

Fanny gật đầu " Lớp học buổi chiều gặp."

Ann chầm chậm bước ra khỏi nhà ăn, đi tới Tiền sảnh, vừa đến góc khuất không ai tìm thấy, biểu tình của cô liền không còn kiềm nén nổi, tràn ngập hoảng sợ, trước đó là vì không để Fanny thêm lo lắng, cô mới làm ra vẻ bình thản không có gì, thực tế trong lòng đã nổi lên cơn bão lớn càn quét mọi thứ.


Cốt truyện đã thay đổi ! Lần này so với mấy tình huống trước kia khác hoàn toàn, nếu mấy lần trước sự thay đổi nhỏ đó là do tác động của Ann, thì lần này rõ ràng cô chưa hề làm gì cả, nhưng thời gian diễn biến sự việc đã có biến hóa lớn.

Giáo sư Trelawney đáng lí sẽ không bị đuổi việc ngay lúc này, bà ấy phải chờ đến lúc Hagrid trở lại mới bị đuổi việc. Hơn nữa nhắc về giáo sư, cô lại nhớ đến lời tiên đoán trước đó.

Một lời tiên tri về cô.

" Linh hồn xuyên qua thời không mà đến thế giới mới, không thể tránh khỏi dây dưa... Phản bội và tín nhiệm đều sẽ quay quanh ngươi.... Con đường ngươi lựa chọn sẽ quyết định tương lai phía trước... Chuyện đáng sợ sẽ nhanh chóng xảy ra... Chúa tể Hắc Ám sẽ trỗi dậy... Sẽ..Mang đến... Tử vong... và..Tuyệt vọng."
Phản bội, tín nhiệm, tuyệt vọng, tử vong.

Bốn từ này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu óc Ann không vứt ra được, gây náo loạn khiến thần kinh cô trở nên căng thẳng tột độ.

Sau đó, một vật thể vô hình đen kịt hiện lên trong tâm trí Ann, không ngừng lởn vởn biến dạng, như đang chế nhạo sự hoảng sợ của cô.

Căng thẳng, ngày càng dâng cao, tim đập rất nhanh, lòng bàn tay cô không ngừng tuôn ra mồ hôi, miệng mở to cố gắng hô hấp, nhưng không thể khống chế được bản thân lướt qua vật thể mơ hồ màu đen đó, ngược lại càng rõ ràng hơn.

Ann cất bước chạy như điên, một mạch tới thẳng phòng bếp trong lâu đài, duỗi tay chạm vào bức tranh vẽ quả lê, mở cửa đi vào bên trong.

Phớt lờ những màn chào hỏi nhiệt tình của nhóm gia tinh, Ann vọt tới thùng nước to, ngâm thẳng đầu vào bên trong.
Dòng nước lạnh giá làm Ann thanh tỉnh không ít, vật thể kì quái màu đen luẩn quẩn trong đầu cũng dần dần mờ đi.

Cùng lúc với tiếng nước bắn, Ann ngẩng đầu lên khỏi thùng nước, thở hổn hển.

Dobby dẫn theo mấy gia tinh mang khăn và bình trà nóng tới.

" Ồ, cám ơn mấy bạn." Ann nhận lấy khăn lông, lau khô mặt, thấm nước trên tóc, rồi tự đổ một chén trà nóng để uống.

Đôi tay chạm vào tách trà ấm nóng khiến Ann cũng thấy khá hơn nhiều, nhóm gia tinh vòng quanh cô quan tâm, hỏi thăm.

" Stokes không vui sao ?" Một gia tinh hỏi.

" Tôi có thể hỗ trợ gì cho bạn không ? Sisix rất vui khi được giúp đỡ cô Stokes..."

" Tôi nữa !" " Tôi cũng muốn..." Rất nhiều gia tinh xung quanh đều muốn tham gia hỗ trợ.

Ann cố gắng nở một nụ cười tươi " Cám ơn mọi người, nhưng mà chuyện này chỉ có mình tôi có thể tự giải quyết được, nó phức tạp lắm..."
" Vậy nếu lần sau cần gì trợ giúp cứ kêu Sisix nhé !" " Tôi nữa..." Lại một trận ồn ào vang lên.

" Được, nhất định mà, thật sự rất cám ơn mấy bạn."

Sau đó nhóm ba nhóm năm tản ra trở về lại công việc, dù sau bữa trưa cũng đã ăn xong, họ còn cần phải lau dọn, sắp xếp lại mấy cái bàn ăn.

Chỉ còn Dobby ở lại, nó nhìn bộ dáng Ann hai tay cầm tách trò nóng, không để ý hình tượng ngồi xuống mặt đất ngây người.

Nó đi tới, giúp Ann đổ đầy trà vào chén.

" Cám ơn bạn." Ann thầm thì.

Dobby lắc đầu " Dobby biết cô Stokes chắc chắn có điều gì đó phiền não ! Nhưng Dobby không hỏi, Dobby là một gia tinh đã được tự do, Dobby biết thời điểm này không nên hỏi gì cả."

Không khí trầm lặng kéo dài, chờ trà nguội lạnh, Dobby giúp Ann đổi một ly nóng hơn.

" Ừm...." Ann nhìn Dobby cười, đưa chén trà lại cho nó " Cám ơn bạn Dobby, giờ tôi nên đi học rồi."
Dobby nhận lấy chén trà, hai lỗ tai dài thon đong đưa qua lại " Vâng ạ, hẹn gặp lại cô, cô Stokes."

Lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, biểu hiện của Ann giống mọi khi, so với hồi ban sáng thì khá hơn nhiều lắm.

Bình tĩnh dùng xong bữa tối, trở lại kí túc xá, Ann bắt đầu lấy bài tập môn Lịch sử Phép thuật ra làm viết đến một nửa, cô cảm thấy món đồ nằm ở túi bên trái hơi nóng lên.

Hơi sửng sốt, thò lấy đồng xu Galleon ra, con số trên mặt đồng xu bắt đầu biến đổi, thời gian là tám giờ tối mai.

Nhanh như thế ? Cũng tốt thôi.

Ann nhìn xuống bài tập đang làm dở, đặt đồng xu lại vào túi, đẩy tài liệu môn Lịch sử Phép thuật qua một bên, lấy ra trong ngăn kéo chục tờ giấy da.

Sau một hồi tự hỏi, cô mới đặt bút xuống viết, ứng dụng và cách phòng tránh của các loại thảo dược trong phép thuật Hắc ám, phân tích cách phương thức giải thuốc thông dụng, thần chú cần đọc và thao tác thường thấy khi sử dụng những lời nguyền từ cấp thấp đến cấp cao, những bùa chú phản nguyền hay phương thức chống lại lời nguyền.
Nghĩ ngợi một lúc, cô lại lấy thêm tờ giấy da, viết những thuật ngữ về bùa chú hộ vệ, phản ngược lại tác dụng khi bị tấn công.

Lúc đến 11 giờ tối, khi Fanny chuẩn bị ngủ, cô vẫn còn đang viết.

" Ann, cậu chưa ngủ à ? Còn bài tập chưa làm xong hả ?"

" À, không phải, cậu cứ ngủ trước đi, tớ ngủ sau." Ann ngẩng đầu trả lời.

" Được rồi...." Fanny lên giường đi ngủ.

Nhưng Ann vẫn viết đến tận rạng sáng tầm khoảng 3 giờ, chờ cô ngẩng đầu lên nhìn thời gian thì cũng sửng sốt, cuối cùng chọn buông bút xuống.

Đứng dậy đi tới nhà vệ sinh, dùng nước ấm rửa mặt, thay đổi quần áo ngủ, vung đũa phép lên dập tắt ánh nến.

Leo lên giường, Ann ôm chăn, nhìn chăm chăm vào màn che hồi lâu rồi mới nhắm mắt lại.

Mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ, Ann tốn rất lâu mới có thể đi ngủ được, nhưng tiếc là không có gì tốt lành, cô gặp phải ác mộng.
Đầu tiên là một con hẻm nhỏ lát bằng đá u tối, yên tĩnh, ẩm ướt, rêu phong giăng kín dày đặc hai bên bức tường, và những lát đá chênh vênh. Cô cứ chạy mãi trong con hẻm này, nhưng dường như nó không có điểm kết thúc. Nó cũng chẳng có âm thanh gì, bốn phía đều yên ắng, lâu lâu sẽ có tiếng trượt chân ngã bịch xuống đất của Ann. Càng đi sâu càng mù mịt, tối tăm hơn, tim cô đập thình thịch khi nhìn ngó lại phía sau, chỉ có thể vội vàng đứng lên tiếp tục chạy.

Sau đó cô bị rớt vào một thế giới kì quái, nó không phải không gian ba chiều mà là hai chiều xen lẫn ba chiều, không ngừng có những động vật với hình thù kì quái đi tới lôi kéo Ann theo sau, trong thế giới này Ann như thể một loại nhựa, cao su, cứ bị kéo dãn như thể sắp rách toạt ra.

Cuối cùng cô đến một phòng học, cô ngồi trong căn phòng đấy, bốn phía đều là đám người bị che mờ mặt mũi mặc đồ thể dục trắng sọc lam, bảng đen chính giữa viết dòng chữ trắng to tướng Cố gắng học tập, mỗi ngày tiến bước.
Một người đàn ông mặc tây trang đen đẩy cửa bước vào, cầm cuốn sách lớn ném lên bàn, sau đó lấy chồng bài thi đưa cho một người mặc đồ thể dục " Đợi chút nữa hãy phát, học trước đã."

" Đứng lên." Người ngồi ở đầu bàn la lớn tiếng.

Cả đám người mặc đồng phục đều đứng dậy, Ann ngó xung quanh một lúc cũng đứng theo.

" Chào các trò." Người đàn ông trên bục giảng nói.

" Chúng em chào thầy ạ." Cả đám đồng thanh nói.

" Tốt lắm." Người đàn ông tiếp tục nói " Người có thành tích tốt nhất kì này, Phương Dịch An, em đứng lên một tí."

Cả đám người mặc đồng phục khuôn mặt mơ hồ đều đồng loạt nhìn qua Ann.

Cô mơ hồ " Phương Dịch An ? Là tôi ư ?"

" Phương Dịch An ! Sao còn chưa đứng lên nữa." Giọng nói của người đàn ông đột nhiên thay đổi, trầm thấp và có chút đe dọa.
Ann nhìn chung quanh, có chút chần chừ nhưng vẫn đứng lên.

" Cô là ai ?" Người đàn ông phóng như bay tới trước mặt Ann " Mày là đứa nào ?"

" Mày là ai ?" Đám người mặc đồ thể dục lần lượt nói theo, âm thanh lộn xộn.

" Tôi ? Tôi là Anm ?" Cô lắc lắc đầu " Không, không đúng, tôi là Phương Dịch An ?"

" Phương Dịch An ? Haha." Người đàn ông đột nhiên cười lớn " Mày mới không phải, mày không phải là con gái tao, chưa từng..."

" Nó không phải Phương Dịch An..." " Ann là đứa nào ?" Cả đám mặc đồng phục trắng sọc xanh chầm chậm đứng lên, vậy quanh Ann.

" Mày thích ai ?" " Kẻ không xứng đáng..." " Chỉ biết gây rối, tao thấy chỉ có gây phá hoại..." " Tất cả là tại mày, mày đã tạo ra sự hỗn loạn..." " Chết đi, tuyệt vọng, những cảm xúc đó tuyệt lắm đúng chứ ?" " Vấn đề này, cần trả lời thế nào ?" " Cần bỏ bao nhiêu giọt Ruda vào ống nghiệm ?" " Xứng đáng, xứng đáng, mày đáng bị đối xử như thế." " Mày là đứa mồ côi, không cha không mẹ." " Xé nát mày, tao muốn xé nát mày..."
Xung quanh trở nên tối dần hơn, những bộ đồ trắng sọc xanh dần dần thấm đẫm máu tươi và mực, màu trắng chuyển sang xám xịt, sọc xanh lam dần dần rỉ máu.

Cả đám người bu lại gần Ann, nhe nanh múa vuốt, mấy người mặt mơ hồ lộ ra hàm răng sắt nhọn nứt nẻ, trong khi đám khác thì lại có cặp mắt đen kịt không thấy tròng trắng.

Chỉ có thể là hỗn loạn, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, lòng Ann chỉ còn lại lo lắng, sợ hãi, tràn đầy năng lượng tiêu cực.