Hậu Cung Của Ta Cân Cả Thế Giới Ở Mạt Thế

Chương 104: Một ngày dài



Hoàng Thiên cảm thấy vô số ý niệm tiêu cực hiện lên.

Rồi đột nhiên hắn cảm thấy … một mùi hương quen thuộc bao lấy hắn.

- Là Mộng Dao, nàng tại sao lại ở đây, ta vừa bị làm sao vậy.

Hoàng Thiên chợt bừng tỉnh rồi thầm nghĩ, mùi hương quen thuộc êm dịu của nàng làm hắn thức tỉnh, hắn vừa rồi cảm thấy rất mơ hồ chỉ biết là rất khó chịu nhưng lại như không nhớ rõ là thế nào.

- Anh … anh đừng như vậy mà … hức hức … em sợ lắm … hức hức …

Mộng Dao ôm chặt lấy hắn mặc lấy máu tươi của kẻ thù, của hắn và mồ hôi nhễ nhại.

Giọng nàng vô cùng hoảng sợ lo lắng làm hắn thật đau xót, như mình vừa làm gì có lỗi với nàng vậy.

Trong suốt trận chiến đấu của hắn, các nữ nhân vẫn đang ngó nhìn thông qua cổng không gian của Họa Y.

Thỉnh thoảng khi hắn dừng lại, nhìn thấy thảm trạng của hắn làm các nàng sốt sắng không thôi.

Nếu như các nàng không biết hắn còn rất nhiều lá bài tẩy, nếu như các nàng không biết thân thể hắn rất mạnh, nếu như hắn không dặn đi dặn lại các nàng không được can thiệp thì các nàng chắc chắn sẽ chạy tới rồi.

Lúc quan chiến, tim của Mộng Dao như muốn ngừng vì mấy lần hắn bị đánh bay ra ngoài. Tuy nàng không nhìn rõ thân ảnh của hắn được nhưng nàng nhìn được vết máu vương vãi khắp nơi.

Rồi nhất là sau khi chiến đấu kết thúc, các nàng vừa định đi tới thì lại đột nhiên lại cảm nhận được sát ý khủng khiếp như đối mặt tu la vương dưới địa ngục làm toàn bộ nữ nhân sợ hãi run rẩy ngã xuống.

Hai cái loli bị dọa sợ đến mặt trắng bệnh và khóc òa lên.

Chỉ có Mộng Dao là có chút quen thuộc với cảm giác này. Nàng phải lết từng bước dưới sự áp bách như tử vong cận kề để thức tỉnh hắn.

Chỉ là khoảng cách hơn 10 mét thôi nhưng nàng cảm giác như là đi 10 km vậy. Từng giây phút trôi qua như cả ngày dài.

Có lẽ độ giây như năm là đây.

Và rồi cuối cùng nàng cũng ôm lấy được hắn. Nàng rất sợ mất hắn nên nàng đã òa khóc lên. Hắn lúc này như một người khác vậy.

Hoàng Thiên không biết rằng trong lúc vô tình hắn đã thả ra sát ý ngút trời, không những dọa sợ các nữ nhân của hắn mà sau này còn mang đến phiền phức cho các nàng. ( * )

- Anh có biến mất đâu mà em ôm chặt thế, nữ nhân ngốc nghếch này.

Hoàng Thiên vừa nói vừa ôm lấy nàng. Nhưng … nàng lại khóc to hơn!!!

Thật là khó hiểu nha, tâm nữ nhân, kim đáy biển, chớ có sai.

Đối phó nữ nhân còn mệt hơn đối phó con zombie mắt đen lúc nãy nữa.

Hoàng Thiên còn không biết phải làm gì để dỗ lấy đây, đột nhiên Diệp Liên lại chạy đến ôm hắn rồi … lại khóc ?????

Không chỉ mỗi Diệp Liên ngay sau đó là hai cái tiểu loli rồi Họa Y, Giai Kỳ rồi cả Ngọc Trân nữa.

Đây là tình huống gì nha, làm như hắn sắp hẹo không bằng ấy.

- Đồ xấu xa, anh có biết em sợ thế nào không ?

Mộng Dao và các nữ nhân sau khi khóc bù lu bù loa một hồi cuối cùng cũng dừng lại rồi chất vấn.

- Biết rồi, biết rồi mà.

Hoàng Thiên cũng không hiểu thế nào, tự nhiên các nàng ôm hắn khóc là sao, mà hắn cũng ngại hỏi nên cứ ậm ờ cho qua.

- Hư, thối đệ đệ, lần sau còn dọa tỷ tỷ như vậy nữa thì đừng có hòng trèo lên giường của tỷ tỷ.

- Ca ca xấu, ca ca xấu, ca ca dọa muội. Nếu mà còn lần sau, muội … muội … muội không thèm uống sữa của ca ca nữa, hư.

- … … …

Các nữ nhân thay nhau trách móc hắn vài câu, nhưng thật tâm do các nàng thấy hắn không sao nên cũng chỉ hờn dỗi như thế.

Ngọc Trân vừa lẻo nhẻo đủ điều vừa chữa trị cho hắn. Lần đầu thử nghiệm được chữa thương của nàng, cơ bản bởi hắn chưa bị thương từ lúc nào có năng lực này bao giờ.

Hắn cảm nhận thân thể đau đớn đang liên tục biến mất, da thịt và xương cốt như đang được bù đắp lại. Thịt cơ đang liên tục mọc ra. Những vết thương đang lành lại có thể trông thấy bằng mắt thường. Thật thoải mái.

Rồi đột nhiên hắn cảm thấy cơ thể như có thứ gì đó vỡ ra, toàn thân đau nhức vô cùng nhưng ngay lúc đó linh khí xung quanh điên cuồng hội tụ lại quán thâu dung nhập vào cơ thể.

Linh khí ba động hùng dũng tới mức xa xa ngoài vài trăm dặm cũng cảm nhận được.

Hắn đang đột phá, đây là lần thứ 8 hắn đột phá.

Khi linh khí ba động dừng lại cũng là lúc hắn đột phá hoàn tất, thuận lý thành chương mà thôi.

Thầm cảm nhận cơ thể. Hoàng Thiên cảm thấy mỗi tế bào của hắn như vừa được lột xác vậy.

Toàn bộ thương thế trên người cũng đã được loại bỏ. Kể cả độc tố của con zombie mắt đen kia.

Cường độ thân thể của hắn bây giờ ít nhất lật ra gấp trên 10 lần trước khi đột phá. Gần như mọi phương diện đều được đột phá gấp trên 10 lần.

Linh khí trong cơ thể cũng nhiều hơn. Từng tế bào bây giờ chứa lượng linh khí nhiều nhất có thể gấp hơn 20 lần trước đây.

Quả nhiên tốt nhất là nên liên tục chiến đấu như thế này. Nhưng có vẻ sau chuyện này các nữ nhân chắc chắn sẽ phản đối nha.

- Anh xong chưa, mình về nhà nha. Em cùng mọi người cũng đã thu thập xong số năng lượng kết tinh rồi nhiều quá chưa kịp đếm nữa. Cả hai cái không gian giới chỉ của em và Giai Kỳ đều không đủ chỗ nên phải để Họa Y mở cổng không gian để luôn về nhà chất thành cả núi luôn rồi đó.

Mộng Dao lại gần nói với hắn, trời cũng đã tối đen rồi, có vẻ như hắn đột phá cũng khá lâu.

Lần này đột phá, thực lực của hắn bây giờ đã hoàn toàn cái biến về chất chứ không chỉ có lượng, cảm giác đó bây giờ làm hắn càng muốn mạnh mẽ hơn nữa. Không chỉ là bảo vệ nữ nhân của hắn. Hắn muốn vấn đỉnh cực hạn.

Mỗi lần đột phá hắn lại cảm giác được sự hưng phấn trong sâu thẳm nội tâm.

Nhưng chưa đủ.

Hoàn toàn chưa đủ tí nào.

Còn thiếu rất nhiều là đằng khác.

Hắn không biết tại sao nhưng thật sâu trong hắn vô cùng khao khát mạnh hơn.

Nó như là sứ mệnh tuyệt đối hắn phải làm vậy. Nó như một ý niệm thôi thúc hắn trong vô thức mà ngay cả chính Hoàng Thiên cũng không phát hiện ra.

Hắn cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ đoán thuần túy là do cảm giác thỏa mãn khi đột phá mang lại mà thôi.

- Ừm được rồi về nhà thôi, nay em phải làm món thịt bò xào cho anh đó, chẹp nghĩ thôi là thấy thèm rồi. Hay là ăn em trước nhỉ dù sao em cũng ngon hơn, hehe.

Nghĩ loanh quanh ảo tưởng 1 lúc rồi hắn bắt đầu trêu đùa Mộng Dao, hắn muốn thay đổi không khí làm cho các nàng vui vẻ hơn.

- Hư, xấu xa, người anh bẩn quá, về nhà tắm đi, ưm …

Mộng Dao vừa nói vừa giả vờ đùn đẩy hắn ra cho có lệ khi hắn đang cố hôn nàng. Người hắn bẩn nhưng miệng đâu có bẩn nha.

- Đúng vậy, người ca ca hôi quá. Ca ca bẩn quá. Lêu lêu ca ca, hihi.

Hai cái tiểu loli bây giờ không còn sợ sệt nữa mà vừa bịt mũi cười đùa vui vẻ làm hắn cũng an tâm hơn.

Các nữ nhân ríu rít một hồi rồi cùng hắn về nhà thông qua cổng không gian của Họa Y.

- Nhanh về thôi, ở đây ghê quá, trông có khác gì địa ngục không, tỷ tỷ không thích nơi này đâu.

- Đúng vậy, muội muội cũng không thích, mau về thôi.

Sát ý của hắn vẫn còn vương vẩn lại nơi này, cộng thêm khung cày hoàng tàn chết chóc máu me làm các nữ nhân thỉnh thoảng lại rợn tóc gáy.

Đáng lẽ ra những cái xác zombie đáng nhẽ chết đi phải chất thành cả núi nhưng mưa thiên thạch của Mộng Dao đã biến hầu như toàn bộ chúng thành những đống tro cốt. Chỉ có vài cái xác là còn một phần.

Có cái cánh cửa thần kỳ của Doraemon, à nhầm, của Họa Y thật là thuận tiện.

Khi về đến nơi ở, ngôi nhà quen thuộc, Hoàng Thiên cảm giác thật thoải mái, không gian như trốn bồng lai tiên cảnh, tràn ngập tiên khí, lại thêm các nữ nhân như hoa như ngọc vui đùa, khung cảnh an bình cũng làm nội tâm hắn bình lặng theo. Hôm nay là một ngày dài.