Hoàng Thiên quay lại phòng của mình tắm rửa sạch sẽ nhanh chóng tẩy đi những vết máu. Hắn không muốn bị lây nhiễm.
Hắn nhìn mình trong gương và tự nhủ rằng phải sống tốt.
Hắn lấy toàn bộ mì trong phòng bỏ vào cái ba lô to đùng của hắn chứa dầy nước vào những chai pepsi, 7up.
Hắn nghĩ rằng bây giờ mà có bàn tay vàng trong làng mạt thế thì hắn sẽ có thể có 5 thê 7 thiếp như ông ngày xưa.
Ông kể rằng hồi những năm 50 đất nước còn đang kháng chiến, lúc đó ông ở ngoài Bắc lấy được 3 người vợ rất xinh đẹp nhưng không may mắn bị bọn M rải bom mà mất. Sau đó ông vào Nam tham gia kháng chiến cứu nước cũng gặp và cưới 1 cô gái ở đó,….
Hắn rất hâm mộ và muốn trở thành người như ông.
- Ông à, ông hãy phù hộ cho cháu có được bàn tay vàng nhé. hahaha.
Bây giờ hắn phải thật vui vẻ để lấn át đi sự cuồng bạo bên trong hắn, hắn không muốn trở thành kẻ ngu xuẩn chết sớm. Sự thay đổi tính cách ngáo ngơ như này cũng chình là 1 trong những lý do mà hắn bị mọi người xa cách.
- Có thực mới vực được đạo. Tranh thủ khi còn điện làm vài bát mỳ nào.
Hắn thầm nghĩ.
Lạ thay, hắn phải ăn đến 10 gói mỳ mới thấy khá no. Nghỉ ngơi 1 lúc hắn cảm thấy mình tràn đầy năng lượng, hắn ra lan can lấy 1 thanh sắt dài hơn 2m bị rụng xuống từ khá lâu rồi. Hắn nghĩ dùng thanh sắt này làm côn khá tốt đây.
3 năm trước hắn đã bắt đầu tập 1 chiêu thức gọi là Bàn Long Thương Pháp ở trong game. Bây giờ múa thanh sắt này phải gọi là hổ hổ sinh phong. Cảm giác cũng khá thuận tay.
Hắn nghĩ rằng trước tiên phải thoát khỏi đây và tìm chỗ nào đó an toàn để làm căn cứ.
Hắn tìm kiếm các phòng khác chất đầy đồ ăn vào balo. Hắn còn bỏ thêm vài dụng cụ linh tinh như kìm kéo, băng keo, dao bấm,….
Hắn đi xuống bằng cầu thang bộ. Khi tới tầng 2, vừa đúng lúc hắn quay lưng đi xuống bỗng dưng cảm giác lạnh tóc gáy, lập tức xoay người 1 côn đập xuống trúng ngay thứ lao tới sau lưng hắn.
Do đứng bấp bênh trên bậc thang, hắn trượt chân và ngã xuống.
- CMN sao nó lại không có tí tiếng động nào mà đã tới sau lưng mình được cơ chứ. Ảo thật đấy!!!
- Graooooo….
Con zombie đó nhảy bổ xuống, Hoàng Thiên theo phản xạ giơ tay lên đỡ và bị nó cắn vào cánh tay.
- ĐMM ta xong rồi sao!!!!
Hoàng Thiên hoảng loạn, dùng tay không bị cắn 1 quyền nện nát đầu con zombie này.
- Xong rồi, xong thật rồi, cmn, đây là loại tiến hóa sao, cmn sao nó khôn thế, cmn giờ chưa chi đã có zombie tiến hóa rồi thế sau này đỡ thế qq nào đc.
Hoàng Thiên ngồi dậy, hắn cảm giác ý thức dần mơ hồ, một cỗ táo bạo trong lòng bắt đầu bộc phát. Virus đang ăn mòn hệ thần kinh và xâm chiếm đại não của hắn.
Ý chí của hắn như đang dần mất đi và thay bởi 1 thứ khác nhưng hắn không cam tâm. Hắn đang cố giãy dụa trong vô vọng.
Trán hắn nổi gân xanh, khuôn mặt dữ tợn cau có do sự đau đớn trong đầu.
- Không aghrrrrrr. Cmn aghrrrrrr. Ta còn chưa ‘’khai bút’’ ta không cam tâm.
Tưởng trừng sắp chết trong thống khổ, bất ngờ có 1 luồng chấn động từ linh hồn của hắn phát ra, diệt gần như toàn bộ số virus trong cơ thể hắn.
May mắn cho hắn cơ thể của hắn bắt đầu tạo ra các kháng thể chống lại số virus hấp hối còn lại. Chính vì thế nên sau này hắn mới miễn dịch với virus.
- Cmn, may … suýt nữa … thêm 27 … thiên.
Hắn mơ hồ nghe thấy 1 giọng nói vang trong đầu mình nhưng không rõ ràng.
Một lúc sau, đầu óc hắn bắt đầu tỉnh táo lại.
- Ta còn sống hahahaha. Cmn quả nhiên ta có bàn tay vàng trong làng mạt thế hahaha… (Thằng điên hên tí thôi eim). Sau này thì có gì phải sợ đây.
- Mà khoan méo đc, nếu mà người khác biết có khi ta lại thành chuột bạch không chừng. Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Đạo lý này ai nấy đều hiểu.
Đại nạn không chết tất có hậu phúc, có vẻ mọi việc giờ đây trở nên đơn giản hơn nhiều rồi.
Bây giờ hắn không cần sợ zombie cắn nữa, nhưng chưa chắc rằng zombie đã đáng sợ nhất.
- Tiếp tục thôi. Ngoài kia chắc chắn có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp đợi ta cứu đây hahaha. Nhưng mà trước đó ta lên kiếm một nơi ở an toàn đã.
Hoàng Thiên nhớ rằng ở gần vùng ngoại ô thành phố cách nơi này khoảng 20km có 1 cái biệt thự nhà rất lớn, đặc biệt là tường còn rất cao, của 1 ông lãnh đạo nào đó tham nhũng xây nên bị phanh phui giờ đang bị niêm phong chờ xử lý. Có lẽ chỗ đó là tốt nhất rồi.
Không sợ bị nhiễm tâm lý hắn cũng thoải mái rất nhiều, hắn bước xuống 1 cách bình thản. Và hắn lại phát hiện 1 điều kì lạ là không có con zombie nào tới tấn công mình cả.
- Ngọa tào!!!!! Chúng không phát hiện ra ta sao!!! Ngọa tào !!! Bàn tay vàng part 2 tới sao.
Hoàng Thiên đang vui mừng, thì đột nhiên zombie lại lao tới.
- Cmn, chúng m đùa tao à.
Sau khi xử lý xong dám tôm tép lao tới. Hắn lại nghi hoặc không thôi.
- Sao ban đầu đi qua chúng có thấy chúng phản ứng gì đâu nhỉ. Lúc ta bình thường đi xuống thì không sao. Nhưng sau đó …..
Hoàng Thiên thầm nghĩ 1 chút - Thôi kệ thử tí là biết chứ sao.
Tại lầu 1 của ktx hắn ngang nhiên đi qua giữa 1 đám zombie nhưng chúng lại không có bất cứ phản ứng gì cả. Hắn dùng thanh sắt quật chết từng con zombie xung quanh.
Sau khi đã giết được khoảng hơn 100 con zombie hắn mới bắt đầu thở dốc và thấy hơi mệt và cũng chính lúc này đột nhiên đám zombie còn lại lao lên.
Vẫn là 1hit 1kill 1 cách dễ dàng, tuy hơi tốn sức nhưng hắn đã dọn sạch số zombie ở lầu 1.
- Hóa ra là do nhịp tim sao.
Đúng vậy, nhịp tim của hắn nếu ở trạng thái bình thường thì zombie có vẻ như sẽ không phát hiện đến hắn.
- 2 dị năng. hehe ta thật là ngưu bức.
May cơ thể hắn sinh ra kháng thể chống lại virus nhưng cũng đồng nguyên với virus nên mới có tình trạng đó.
Cmn cẩu thí qq dị năng gì cơ, atsm ít thôi, cmn không phải ăn ngươi may mắn thì đã tạch rồi bàn tay vàng qq, dị năng qq. Giới trẻ ngày nay đúng là ấu trĩ.-Tác giả said.
Hoàng Thiên bước ra ngoài. Trước mặt hắn bây giờ là 1 khung cảnh tiêu điều hoang tàn, còn đâu thành phố phồn hoa đẹp đẽ như ngày nào.
Hắn thấy rất nhiều xe ô tô ở 2 bên đường nhưng mà cmn hắn không biết lái xe ô tô. Dưới gầm gửi xe của ktx có xe máy nhưng cmn không có chìa khóa ahh.
May mắn là hắn có kha khá mánh khóe để mở máy vì ngày xưa hắn đã từng 1 thời à mà thôi…
Tiếng khởi động xe máy làm cho lũ zombie phản ứng và lao tới đây nhưng không kịp rồi vì hắn đã phóng xe ra ngoài.
May mắn lúc bùng phát dịch có ít xe trên đường do người ta thường tránh trong nhà và ít ra ngoài nên đường khá là thoáng. Nhưng cũng chính vì như thế khi dịch bệnh bùng phát. Chỉ cần 1 người trong phòng bạo bệnh là cả nhà gần như không còn khả năng sống sót.
Khoảng 20 phút sau, Hoàng Thiên đã tới khu biệt thự bị niêm phong. Cổng cao hơn so với hắn tưởng tưởng nhiều. Nó có khi phải cao tới 6m. Chả biết tự nhiên xây cái tường nhà cao 6m để chắn qq gì nữa.
Cánh cổng rất lớn nhìn như cái cổng thành vậy. Cánh cổng này chỉ có thể mở từ bên trong hoặc nhập mật mã từ ngoài.
Ui game dễ vãi l.
Sau một lúc hí hoáy, hắn dùng cuộn băng keo mang theo từ trước dán lên bảng số để nhập mã bên dưới rồi lột ra. Quả nhiên là có dấu vân hơi mờ. Có 5 số được bấm. Hắn phải thử 120 lần là cùng. May mắn đã đến với hắn ở lần thứ 27.
Cuối cùng cánh cổng cũng được mở ra. Hắn mang đồ vào trong và đóng cửa lại.
Đập vào mắt hắn sau khi đi qua 1 vườn cây là 1 ngôi biệt thự như 1 cung điện xa hoa lộng lẫy.
- Lắm tiền nhiều của quá ha.
Hắn bước vào và xem xét nơi này. Mày mò một lúc cũng bật được điện trong đây lên.
Điều tuyệt vời nhất là em à nhầm là nơi này có riêng hệ thống cung cấp điện bằng năng lượng pin mặt trời. Sau này dù nhà máy phát điện có hỏng thì hắn cũng không phải lo lắng.
Trong căn nhà này hắn còn phát hiện cả 1 dàn 10 cái máy tính toàn những chiếc khá hiện đại vẫn còn sử dụng được.
Nhân lúc mạng vẫn còn hoạt động hắn tranh thủ tải game offline về máy bới sau này chắc chắn không còn cơ hộ nữa. Hắn rất thích chơi game. Bây giờ hắn mới nhớ mấy con game online hắn cày mấy năm nay giờ có lẽ phế đi khiến hắn có chút khó chịu.
Tới nơi này quả nhiên là một quyết định rất sáng suốt.
Diện tích nơi này rất là lớn, sau nhà trước nhà đều có thể tận dụng trồng cây, trồng rau, bên trái có 1 hồ nước có thể nuôi cá.
Bên phải là nhà kho khá rộng với đủ loại xe còn rất mới nhưng có vẻ như đã lâu rồi không có ai đụng tới bởi vì bên trên chúng còn bị phủ bởi 1 lớp bụi mỏng. Xung quanh đó cũng rất nhiều những đồ đạc linh tinh, chắc là dụng cụ sửa chữa bảo dưỡng xe.
Rảnh thật sự mang cả cái gara ô tô về nhà.
Xe ngon đấy nhưng đáng tiếc bạn éo dùng được.
- Bây giờ là hơn 3h chiều, có lẽ nên đi kiếm chút lương thực dự trữ sớm một chút trước khi bị những người sống sót khác cầm hết.
Hoàng Thiên không tiếp tục dùng chiếc xe máy chôm đc nữa bởi vì cmn hết xăng rồi.
Cũng may là gần đây cách khoảng mấy trăm mét là 1 siêu thị mini, không thì hắn cũng lười nhác ra ngoài ở nhà mai tính tiếp rồi.
Vác theo cái balo trống đi đến đó và vl vui thật cmn chứ éo hiểu sao trong đó bị dọn sạch sẽ không để lại bất cứ thứ gì.
- @&#[email protected]#&%@##&@
Hoàng Thiên khó chịu, hắn quyết định đi xa hơn 1km nữa đến gần 1 siêu thị lớn.
- Ta không tin là lần này không kiếm được gì.