Hoàng Thiên đi tới siêu thị lớn thì cũng đã là gần 4h chiều, cần phải nhanh hơn mới được. Nơi đây đâu đâu cũng thấy zombie lai vãng.
Cơ bản là do gần đây là phố đi bộ người đi lại khá nhiều lúc bắt đầu bùng phát dịch bệnh rất nhiều người không kịp chạy trốn rồi trở thành 1 cái xác không hồn chỉ biết tấn công kẻ sống.
Nói trắng ra nơi Hoàng Thiên đến là 1 khu thương mại, tầng 1 để xe, tầng 2 là siêu thị, tầng 3 bán quần áo, tầng 4 bán giầy dép túi xách balo, tầng 5 bán mỹ phẩm, tầng 6 bán các loại trang sức đắt tiền.(lưu ý truyện yy đừng hỏi tác những điều CÓ LÝ)
- Không hổ là khu thương mại, chí ít nơi đây cũng phải có tới mấy trăm người khi dịch bệnh bùng phát.
Những con zombie vất vưởng khắp mọi nơi, các gian hàng khá là nguyên vẹn, không có dấu vết vơ vét, có vẻ như người ở đây đã bị nhiễm cả rồi.
Cũng tốt lo thân mình còn đang lười sao lo thân người khác được.
Không phải hắn vô tình, hắn chỉ là 1 người mà thôi, hắn cũng đã nếm trải nhân nghĩa lòng người ấm lạnh trong xã hội này nhiều rồi.
Chẳng nói chi đến mạt thế làm gì, ngay khi những lúc phồn thịnh nhất ở những con phố phồn vinh nhất, bạn cũng có thể thấy được sự vô tâm và ích kỉ giữa người với người.
Vài tờ vé số đắt lắm sao, sao họ lại không giúp được những người tàn tật đang bán chúng mà chỉ hờ hững, thậm chí là mắng chửi họ.
Khi bị tai nạn nhìn người ta nằm trên đường máu me be bét trông đẹp lắm sao, sao họ lại không gọi cứu thương ngay mà còn đứng quay video được.
Trong cuộc sống của hắn giờ chả còn ai quan trọng cả nên hắn chả cần quan tâm ai cả. Người dưng nước lã, bèo nước thoáng qua mà thôi.
Hoàng Thiên đi dạo quanh khu siêu thị ở tầng 2, hắn rất bình thản, nhịp tim ổn định, hắn không sợ zombie cắn nên hắn thấy không có gì đáng lo cả, có khi càng nhiều zombie hắn càng an toàn.
Những thứ có hạn sử dụng ngắn được hắn ưu tiên lấy trước, tiện tay ngồi lại mấy quán đồ ăn nhanh, tẩu tán toàn bộ những thứ đồ ăn đã làm sẵn trong đó.
Hắn cũng bắt đầu hoài nghi về việc tại sao hắn lại có thể ăn nhiều như vậy.
Sau khi chất đầy đồ vào mấy cái balo hắn kiếm được trên tầng 4, hắn tính về luôn nhưng chưa kịp tới cầu thang thì loa thông báo của siêu thị vang lên.
- Anh gì đó, anh … anh có thể giúp tôi thoát khỏi đây được không.
Hoàng Thiên giật mình cộng với tiếng động lớn làm cho zombie bắt đầu tấn công về phía hắn.
Cmn chứ, lão tử chọc gì ngươi mà ngươi lại âm ta 1 phát như vậy.
Hắn đã quá chủ quan rồi, lại không mang thanh sắt kia theo, mọi việc có vẻ trở nên rắc rối, hắn với lấy túi li lông quấn quanh tay mình, sau đó lao lên liên tiếp ra những đường quyền trực tiếp bạo đầu mục tiêu.
Vân Long Phong Hổ Quyền, quyền pháp cương mãnh, trong cương có nhu, dẻo dai linh hoạt, liên miên không dứt, quyền du như long.
7 năm luyện tập cùng với sự đam mê miệt mài, hắn còn không nhận ra rằng quyền pháp này hắn sử dụng kinh khủng cỡ nào, hắn có lẽ chỉ sử dụng theo bản năng mà thôi.
Hoàng Thiên nghĩ rằng sử dụng những thứ này hiệu quả hơn dùng nắm đấm 1 cách lung tung mà thôi. Chắc có lẽ nên gọi đây là thiên phú dị bẩm chăng.
Chỉ là vài đường quyền hắn mô phỏng theo trong game, ai có thể ngờ rằng có thể được áp dụng trong thực tế như vậy.
Hắn đã quá quen với cách tấn công của lũ zombie ngu dốt này rồi, chỉ biết nhào tới, ngươi nói có dễ đoán không, tuy chúng khỏe hơn người bình thường nhưng hắn lại khỏe hơn người bình thường nhiều.
Hắn vừa ra quyền vừa đếm.
- 23 … 24. Một quyền một mạng, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy được có vẻ như lực đạo của bản thân mạnh hơn trước nhiều. Trước đây trong khi tỉnh táo hắn phải ra 3 quyền mới đập nát được đầu 1 con zombie. Dùng hết sức bình sinh thì 1 quyền, nhưng tiêu hao thể lực cũng lớn.
Bây giờ hắn chỉ cần ra 1 quyền không cần toàn lực mà lại có thể kết liễu được 1 con zombie.
Chỉ trong vài tiếng mà hắn có sự thay đổi về thể chất rõ ràng. Đầu tiên là sức ăn và tiêu hóa của bản thân. Trong mấy tiếng vừa qua hắn ăn rất nhiều đồ nhưng không có cảm giác no. Tốc độ khôi phục thể lực cũng nhanh hơn trước nhiều. Có vẻ như thể chất của hắn cũng đang được cải thiện rõ rệt.
- Con cuối cùng …270.
Bây giờ hắn cảm thấy đối mặt với hàng trăm con zombie đánh cũng không đã tay lắm, thực sự là quá dễ dàng.
Từ lúc Hoàng Thiên chuẩn bị kéo ba lo ra khỏi siêu thị thì Trần Mộng Dao mới phát hiện hắn. Cơ bản là bởi vì 1 người kéo 4 cái balo to đùng quá dễ để ý trong đám zombie rồi.
Khi hắn vào nàng cũng chưa phát hiện bởi vì hình ảnh nhỏ mà hắn cũng cứ từ từ đi lại không khác mấy con zombie lắm nên nàng mới không chú ý.
Nàng tưởng rằng hắn cũng là người sống sót trong siêu thị đang cố gắng thoát ra ngoài. Lúc đó nàng thật sự sốt sắng bởi vì ngoài phòng giám sát nàng đang ở đang có mấy con zombie đứng gào thét bởi vì chúng phát hiển mùi cơ thể sống.
Nàng đã khóa chặt cánh cửa kia dùng bàn ghế chặn lại nhưng cánh cửa vẫn run lên đùng đùng, không biết nó chịu được bao lâu nữa.
Thấy được Hoàng Thiên trong màn hình giám sát nàng như bắt được cọng cỏ cứu mạng liền cầu cứu mà không suy tính gì cả. Tâm lý của nàng sắp bị mấy con zombie ngoài kia đè sập rồi.
May mắn cho nàng lúc dịch bệnh bạo phát nàng đang ngồi trong phòng giám sát một mình để kiểm tra định kỳ công việc của nhân viên nên tránh thoát 1 kiếp.
Trong tòa nhà thương mại này cơ bản là không có chỗ trốn nào ngoài căn phòng này cả.
Khi nàng thấy, zombie ùn ùn kéo tới 1 lũ về phía người kia từ mọi phía nàng cảm thấy áy náy vô cùng vì đã hại người đó và cũng cảm giác được sự tuyệt vọng cần kề bởi cánh cửa phòng càng ngày càng vặn vẹo có thể sập bất cứ lúc nào.
Nhưng khi hắn chiến đấu, giết toàn bộ những con zombie kia nàng cảm thấy thế giới này đưa hắn đến để cứu nàng. Nàng liên tục từ thiên đàng rớt xuống địa ngục rồi lại bay lên. Trái tim nàng cho dù đã vượt qua rất nhiều sóng gió thương trường nhưng có vẻ giờ đây nó lại thật yếu ớt.
Nàng không dám lên tiếng gọi nữa sợ liên lụy đến hắn.
Hoàng Thiên sau 1 cú suýt bật tim ra ngoài, hắn bây giờ đã trấn tĩnh lại.
- Liệu nữ nhân kia có phát hiện ra mình có thể tránh zombie không, khả năng cao là phát hiện rồi. Như thế thì không thể được rồi, nếu truyền đến tai người khác thì ta sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Trong mắt hắn đột nhiên lóe lên 1 tia bạo lệ sát ý. Hắn muốn bịt miệng nàng.
Căn phòng giám sát kia ở ngay tầng 2 nên hắn dễ dàng tiến đến, xử lý gọn gàng mấy con zombie xung quanh rồi gõ cửa.
- Mở cửa ra.
Giọng nói không buồn không vui làm cho Trần Mộng Dao không biết được gì về người phía ngoài này, nhưng nàng không thể ở trong này mãi được nên đành mở cửa ra.
Đập vào mặt hắn là thanh tịnh con ngươi sáng ngời, lông mày cong cong, lông mi thật dài có chút rung động, trắng nõn không tì vết da thịt lộ ra nhàn nhạt phấn hồng, thật mỏng đôi môi như cánh hoa hồng kiều nộn ướt át, nàng yên tĩnh đứng trước mặt hắn, điềm tĩnh, siêu trần tuyệt tục, không mang theo nửa phần khói lửa nhân gian, khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo vẻ lạnh lùng tựa như trong truyền thuyết Băng Tuyết Nữ Thần, tựa như ảo mộng, ngũ quan xinh xắn, mái tóc dài đen tuyền suôn mượt hoàn mỹ như một bức họa, khó có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Nhất là đôi ngạo nhân song phong kia, hắn nhìn thoáng qua nơi đó, mỗi cử chỉ của nàng đều làm nó rung động, như hai con ‘’đại bạch thỏ’’ chỉ trực nhảy ra ngoài khỏi cái chỗ chật chội ngột ngạt kia.
Trần Mộng Dao lúc này đang cố gắng trẫn tĩnh. Trong mắt nàng là 1 người đàn ông trường thành bởi Hoàng Thiên có khuôn mặt già hơn so với tuổi, ánh mắt có vẻ vô thần nhưng lại mang theo tuế nguyệt tang thương có vài phần lạnh lẽo khiến nàng có chút sợ sệt.
- Anh … anh co thể giúp tôi thoát khỏi đây được không, tôi chắc chắn sẽ hậu tạ anh. Tôi là chủ tịch của. …
- Dừng! Vừa nãy tại sao cô lại gọi tôi. Cô có biết là cô suýt hại chết tôi không.
- Tôi… chỉ là thấy anh có thể ra ngoài nên buột miệng … lúc đó tôi hơi bối rối …
- Cô nhìn thấy tôi lúc sắp đi ra ngoài.
- Vâng.
- Cô không thấy gì khác nữa à.
- Không
Có vẻ như cô ta không biết gì cả rồi, vẻ mặt hoảng hốt kia cũng không phải diễn xuất, đồng tử của cô ta cũng không dãn ra, có vẻ như không phải nói dối.
Thật tâm khi thấy nàng hắn đã không muốn xuống tay với nàng rồi. Không những thế, cỗ tà hỏa 23 năm trạch nam chưa nắm tay gái 1 lần đang khiến hắn có những ý nghĩ đen tối với nàng.
- Giúp cô ra ngoài, rồi đi đâu, ở ngoài còn nhiều zombie hơn trong này nhiều. Còn hậu tạ, giờ còn cái gì có giá trị để cô có thể hậu tạ tôi.
- Tôi có rất nhiều tiền. Anh muốn bao nhiêu cứ nói. Hưm
Nét mặt cô ta mang theo vẻ ngạo kiều khinh thường người khác nhìn Hoàng Thiên
- Hóa ra hắn cũng chỉ là kẻ tham tiền mà thôi. Nàng nghĩ.
- Cô bị thiểu năng hay đang giả ngu vậy. Cô có nhiều tiền thế thì đi nhờ người khác đi.
Loại nữ nhân như này phải ăn quả đắng mới sáng mắt ra được. Nói xong hắn hắn quay đi ngay lập tức, nàng cũng không giám to tiếng gọi hắn sợ zombie kéo tới. Chính mắt nàng thấy zombie ăn tươi nuốt sống 1 người sống sờ sờ.
Lúc hắn đi khuất nàng mới nhận ra mình ngu xuẩn như nào, nàng cũng không phải con ngốc, chỉ là nàng không muốn chấp nhận sự thật tàn khốc này thôi.
Tiếng gầm gừ của lũ zombie tầng trên khiến nàng rùng mình, nàng ngó ra ngoài quan sát 1 lúc chắc chắn rằng không có con zombie nào mới giám chạy ra ngoài mang nhiều nhất đồ ăn có thể rồi chạy vào phòng đóng lại cánh cửa.
Chỉ bước ra ngoài 1 lúc thôi mà tim nàng như muốn nhảy ra ngoài, nàng chỉ sợ tự dưng có con zombie nào đó vùng dậy tấn công nàng.
Nàng cũng không phải quá nhát gan. Nàng đang định ra ngoài lần nữa nhưng khi thấy những cái bóng vật vờ từ cầu thang tầng 3 đi xuống làm cho nàng bỏ đi ý nghĩ này. Không biết số thức ăn nàng kiếm được này nàng có thể trụ được bao lâu.
Về đến nhà Hoàng Thiên, lập tức bắt đầu càn quét đồ ăn, ăn hết 2 bao chứa đầy đồ ăn hắn mới thấy no.
- Đi tắm cái rồi đi ngủ, chuyện gì cũng để mai rồi tính.