Chương 1003
Diệp Quân trầm mặc một lát, sau đó khẽ nói: “Mặc dù con rất nghèo, nhưng con thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện muốn kế thừa cái gì, cho dù là Tiên Bảo Các hay thư viện Quan Huyên, con thật sự chưa một lần nào bận tâm tới. Thật ra con càng hy vọng được cha mẹ ở bên cạnh từ nhỏ hơn…”
Nói xong, hắn bước nhanh rồi biến mất ở phía xa.
Lý Bán Tri liếc nhìn Tần Quan, sau đó cũng dẫn theo đám cường giả của thư viện Quan Huyên biến mất cách đó không xa.
Chẳng mấy chốc, đường hầm thời không cũng biến mất theo.
Tần Quan khẽ cúi đầu.
Xung quanh, đám cường giả của Tiên Bảo Các run rẩy quỳ trên mặt đất.
Sắc mặt của Ưng Thanh cũng trắng bệch như trang giấy.
Lúc này, Tần Quan đột nhiên ngẩng đầu lên, khẽ nói: “Ta nuôi dưỡng các ngươi không phải để các ngươi lên mặt với con trai ta! Người đâu!”
Ầm ầm!
Đột nhiên, trời đất nứt ra, hàng chục cường giả thần bí tay cầm lưỡi đao đột nhiên từ trên trời lao xuống.
Cùng lúc này, bên trên tường thành, tất cả Thần Tướng Quan Huyên đồng loạt mở to hai mắt, trong nháy mắt, hàng chục nghìn Thần Tướng Quan Huyên cũng nhảy xuống từ trên tường thành.
Sắc mặt của tất cả mọi người đang có mặt đều biến đổi!
Tần Quan nhìn về phía Ưng Thanh: “Từ nơi đâu tới thì về lại đó, ngay lập tức!”
Ưng Thanh ngồi thụp xuống đất!
Tần Quan lại nói: “Kể từ giây phút này, Võ Các lập tức giải tán, tất cả mọi người trong Võ Các cả đời này vĩnh viễn không thu nhận lại!”
Nghe vậy, sắc mặt của Võ Lão tái nhợt, đang định nói gì đó thì một cường giả áo đen đã xuất hiện trước mặt ông ấy, không có bất cứ lời nói dư thừa nào, thẳng thừng lôi ông ấy đi.
Tất cả người trong Võ Các cũng đồng loạt bị dẫn đi!
Ưng Thanh nhìn Tần Quan, đang định nói gì đó thì một lưỡi đao đã kề sát trên yết hầu của bà ấy, sau đó bà ấy cũng bị cưỡng chế lôi xuống.
Sắc mặt của Trấn Quan và đám đạo binh phía sau lưng ông ta nhợt nhạt, đồng loạt nằm bò trên mặt đất, run rẩy không ngừng.
Trấn Quan đang định nói gì đó, Tần Quan đột nhiên lên tiếng: “Xử lý đám đạo binh này ngay tại chỗ!”
Trong nháy mắt, hàng chục lưỡi đao bay vút qua không gian.
Vút…
Chỉ trong khoảnh khắc, một trăm nghìn cái đầu đẫm máu văng thẳng lên trời, máu chảy thành sông.
Trước thành Quan Huyên, mười vạn cái đầu đầm đìa máu xếp ngay ngắn trên đất, máu tươi chảy thành sông.
Cảnh tượng cực kỳ đẫm máu!
Tần Quan đứng trong vũng máu đó, bà ấy trầm lặng nhìn chân trời đằng xa.
Sau lưng bà ấy là ba mươi sáu người đàn ông áo đen cầm đao cong, hoàn toàn không có chút khí tức nào, hệt như những hồn ma.
Tần Quan bỗng nhìn thành Tiểu Quan kia, một lúc sau, bà ấy bỗng khẽ nói: “Tòa thành này xây dựng vì con, bây giờ nó không cần thiết phải tồn tại nữa rồi. Cho nổ đi!”