Chương 1511
Diệp Quân khẽ cười, cũng không nói gì.
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân vẫn bình tĩnh tự tin trước mặt, nhất thời không khỏi hơi si mê. Như nghĩ đến điều gì, mặt cô ấy bỗng đỏ bừng, hơi cúi đầu xuống nắm chặt tay Diệp Quân, lúc này cô ấy thậm chí còn nghĩ giá như mình chết ở đây với huynh ấy thì tốt biết mấy.
Diệp Quân nhìn đám cường giả Tuyết tộc, vẻ mặt rất bình tĩnh, trong đầu đã có kế sách đối phó.
Nếu đánh không lại thì chỉ có thể dùng trí não.
Ngay lúc này mấy chục cường giả bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Nam Cung Tuyết, người đi đầu là một Đại Đế.
Ngoài Đại Đế này ra, còn lại đều là cường giả cảnh giới Thần Đế đỉnh cao.
Trận thế này chắc chắn không phải là thứ bây giờ Diệp Quân có thể chống đối, vì thực lực của cường giả ở đây đều rất cao, sức chiến đấu cực mạnh.
Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp nói: “Giờ hắn không thể gọi người, không có kiếm Hành Đạo, ngươi nghĩ hắn sẽ đối phó với tình hình này thế nào?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Không biết”.
Tiểu Tháp cười nói: “Ta nghĩ lần này tên nãy sắp bị đánh, ta thích nhìn hắn bị đánh, ha ha…”
Nhìn mấy chục vị cường giả đỉnh cao trước mặt, vẻ mặt Nam Cung Tuyết trở nên nghiêm nghị, cô ấy nắm chặt tay Diệp Quân, cô ấy biết hai người họ chắc chắn không phải là đối thủ của những người này.
Nhưng cô ấy không hề sợ.
Cùng lắm chỉ là chết thôi mà!
Diệp Quân lại vô cùng bình tĩnh, không phải bởi vì hắn đã có chỗ dựa, mà là vì hắn đã có cách đối phó.
Hắn có ba cách đánh.
Cách thứ nhất, đánh được thì lao vào đánh, không cần nhiều lời. Cách thứ hai, không đánh nổi thì giảng đạo lý trước, sau đó mới đánh. Cách thứ ba là thật sự không thắng nổi thì lẩn tránh.
Ông lão cầm đầu là một vị Đại Đế, cũng là đại trưởng lão của Tuyết tộc, tên Tuyết Phong. Lúc này, sắc mặt của ông ta và đám cường giả Tuyết tộc phía sau vô cùng lạnh lùng, đằng đằng sát khí.
Đánh thế tử Tuyết tộc, còn dám cướp hôn, đây là sỉ nhục Tuyết tộc một cách trắng trợn.
Tuyết tộc chưa bao giờ chịu nỗi nhục lớn như vậy.
Tuyết Phong nhìn Diệp Quân, đang định lên tiếng thì Diệp Quân đã tiến lên một bước, quát lớn: “Các ngươi thật to gan!”
Đám người Tuyết Phong sững sờ.
Nam Cung Tuyết cũng giật mình trước tiếng quát của Diệp Quân, cô ấy nhìn Diệp Quân với vẻ kinh ngạc.
Diệp Quân nhìn Tuyết Phong, cười nhạo: “Tuyết tộc nhỏ bé mà cũng dám truy sát ta sao? Ai cho các ngươi dũng khí này hả?”
Nghe vậy, sắc mặt Tuyết Phong trở nên khó coi, người phía sau ông ta định ra tay nhưng đã bị ông ta chặn lại, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ngươi là ai?”
Ông ta cũng vô cùng kinh ngạc, người này thật kiêu ngạo, e rằng phía sau còn có người chống đỡ.
Diệp Quân không nhiều lời, phóng võ ý mạnh mẽ của mình ra.
Bùm!
Khí tức Võ Thần vừa phóng ra, sắc mặt đám người Tuyết Phong lập tức thay đổi, Tuyết Phong run rẩy nói: “Ngươi… khí tức võ đạo này… ngươi là người của Võ Tông ư?”
Diệp Quân khinh thường nói: “Cút!”
Nghe vậy, đám người Tuyết Phong vừa tức giận vừa sợ hãi, Tuyết Phong lập tức nói: “Làm phiền rồi!”
Nói xong, ông ta dẫn đám cường giả Tuyết tộc quay người rời đi.
Không chút do dự.
Diệp Quân nói: “Đợi đã!”
Nghe vậy, Tuyết Phong dừng bước, quay lại nhìn Diệp Quân với vẻ khó hiểu, Diệp Quân nhìn Tuyết Phong: “Cứ đi vậy sao?”
Tuyết Phong trầm giọng nói: “Ngươi có ý gì?”
Diệp Quân nói thẳng: “Để nhẫn không gian lại!”
Đám người phía sau Tuyết Phong vô cùng tức giận, khí tức Thần Đế phóng thẳng lên trời, rung chuyển trời đất.