2
Chương 1512
Tuyết Phong nhìn chằm chằm Diệp Quân, nắm chặt hai tay, không nói gì.
Diệp Quân nhìn ông ta không chút sợ hãi: “Không để lại thì Tuyết tộc sẽ bị diệt, ông tin không?”
Tuyết tộc chưa bao giờ chịu nhục nhã lớn như vậy.
Đám cường giả Tuyết tộc phía sau Tuyết Phong vô cùng tức giận, muốn ra tay nhưng bị Tuyết Phong ngăn lại.
Ông ta nhìn Diệp Quân, cười nói: “Chuyện này là do Tuyết tộc ta sai, nên đền bù tổn thất là phải”.
Nói xong, ông ta tháo nhẫn không gian của mình ra.
Nhưng đám cường giả Tuyết tộc sau lưng ông ta không nhúc nhích, bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Quân với ánh mắt nảy lửa.
Tuyết Phong quay người, liếc nhìn đám cường giả phía sau, mặc dù bọn họ không cam lòng nhưng cũng phải tháo nhẫn không gian ra.
Tuyết Phong quay lại nhìn Diệp Quân, sau đó dẫn theo đám cường giả Tuyết tộc rời đi.
Diệp Quân thu nhẫn không gian lại, hắn nhìn qua trong nhẫn tổng cộng có hơn ba nghìn vạn linh nguyên.
Diệp Quân lắc đầu thở dài: “Tuyết tộc này nghèo thật. Đại Đế mà chỉ có một nghìn vạn linh nguyên, không biết sống thế nào nữa”.
Nam Cung Tuyết bên cạnh Diệp Quân cũng lắc đầu, một nghìn vạn linh nguyên ở Loạn Tinh Giới đã được coi là một khoản tiền lớn lắm rồi.
Diệp Quân nói: “Chúng ta đi thôi!”
Nói xong hắn kéo Nam Cung Tuyết xoay người rời đi.
Trên đường, Nam Cung Tuyết hỏi: “Huynh là người Võ Tông thật sao?”
Diệp Quân cười nói: “Cô đoán xem!”
Nam Cung Tuyết lắc đầu: “Không phải!”
Diệp Quân hơi bất ngờ: “Sao cô biết?”
Nam Cung Tuyết mím môi cười: “Huynh không phải là người Võ Tông, cũng không phải người Loạn Tinh Giới, huynh từ bên ngoài vào phải không?”
Diệp Quân dừng bước, hắn quay lại nhìn Nam Cung Tuyết, Nam Cung Tuyết nhẹ nhàng nói: “Nếu huynh là người của Loạn Tinh Giới thì sẽ không giả mạo người Võ Tông”.
Diệp Quân cười nói: “Võ Tông mạnh lắm sao?”
Nam Cung Tuyết gật đầu: “Rất rất mạnh!”
Cô ấy nắm chặt tay Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta rời khỏi đây đi”.
Diệp Quân không biết Võ Tông đáng sợ đến mức nào, nhưng Nam Cung Tuyết biết Diệp Quân mạo danh người Võ Tông, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn gấp trăm lần so với việc giết Tuyết Trần. Đây cũng là lý do tại sao Tuyết Phong kia không dám ra tay, bởi vì ở đây không ai dám đắc tội với Võ Tông, chứ đừng nói đến việc giả mạo Võ Tông.
Nhìn Nam Cung Tuyết bồn chồn bên cạnh, Diệp Quân khẽ cười nói: “Ta chưa thể về được!”
Nam Cung Tuyết khó hiểu nói: “Tại sao?”
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Ta phải trở thành Đại Đế ở đây mới được!”
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân: “Huynh là thiếu gia của thế lực nào đó xuống núi tu hành sao?”
Diệp Quân cười: “Coi là vậy đi!”
Nam Ngạo Tuyết hơi cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Nhà các huynh… mạnh đến mức nào?”
Diệp Quân chớp mắt: “Khá mạnh!”
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nghiêm mặt hỏi: “Ông già kia không ngốc, lát nữa có thể sẽ phát hiện ra điều bất thường rồi quay lại giết chúng ta cũng nên, chúng ta màu tìm chỗ tu luyện cho tốt đi!”
Nam Cung Tuyết nói: “Huynh có đá Tỵ Kiếp, chúng ta đến bí cảnh”.
Cô ấy kéo Diệp Quân: “Đi theo ta!”
Chẳng mấy chốc, cả hai đã biến mất trên bầu trời.