Chương 1601
Thấy nét mặt không tin của Diệp Quân, Chấp Kiếm Nhân lập tức giận dữ: “Ngươi cho rằng ta không dám đúng không? Đến đây, bây giờ ta sẽ đâm chết ngươi luôn!”
Dứt lời, trong tay nàng ta lập tức xuất hiện một thanh kiếm, sau đó làm ra vẻ như muốn đâm Diệp Quân.
Sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi, hắn thật sự sợ người phụ nữ này sẽ làm bậy, mà lúc này, Từ Nhu ở bên cạnh đột nhiên ngăn cản Từ Kính: “Được rồi được rồi! Chúng ta lo việc quan trọng trước đi!”
Chấp Kiếm Nhân trừng Diệp Quân một cái rồi không nói gì thêm nữa.
Diệp Quân nhất thời hơi cạn lời, người phụ nữ này nóng tính thế.
Từ Nhu ngẩng đầu nhìn lên, sau đó nói: “Vì gần với Vũ Trụ Kiếp, nên nơi này có một Lôi Thần Ấn vừa hình thành, vẫn chưa có linh trí, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau lấy cái ấn này cho ngươi”.
Diệp Quân tò mò: “Lôi Thần Ấn?”
Từ Nhu gật đầu: “Đúng thế, đương nhiên lúc lấy được Lôi Thần Ấn phải làm hai chuyện trước, đầu tiên là dùng lôi kiếm luyện kiếm ý của ngươi, để kiếm ý của ngươi đạt tới một độ cao mới!”
Diệp Quân hỏi: “Dùng lôi kiếp tôi luyện kiếm ý?”
Từ Nhu cười hỏi: “Chưa gặp bao giờ à?”
Diệp Quân gật đầu.
Từ Nhu nghiêm túc nói: “Lôi kiếp ở nơi này rất đặc biệt, nếu kiếm ý của ngươi có thể không bị lôi kiếp này tiêu diệt, thì đi ra ngoài, dù là lực lượng của Mệnh Vận Đại Đế cũng không thể làm kiếm ý của ngươi mờ nhạt đi!”
Nghe thấy thế, Diệp Quân lập tức tỏ vẻ chờ mong.
Tuy kiếm ý của hắn hiện tại rất mạnh, nhưng vẫn chẳng là gì trước Mệnh Vận Đại Đế.
Từ Nhu cất lời: “Chuẩn bị sẵn sàng!”
Hai tay Từ Nhu đột nhiên kết ấn, nàng ấy đọc một thần chú cổ xưa, chân trời đột nhiên nứt ra, một tia sét tím nhạt đánh thẳng xuống.
Thấy cảnh này, con ngươi Diệp Quân chợt co lại, dù tia chớp màu tím nhạt này không mạnh bằng Huyết Lôi kia, nhưng cũng cực kỳ kinh khủng, hắn hiện tại hoàn toàn không thể chống lại được.
Mà lúc này, Từ Nhu cất lời: “Sử dụng kiếm ý!”
Nghe thấy thế, Diệp Quân mở lòng bàn tay, một tia kiếm ý lập tức phóng lên cao từ lòng bàn tay hắn!
Nhưng kiếm ý vừa tiếp xúc với lôi kiếp đã vỡ tan, lôi kiếp rơi thẳng xuống, đánh về phía Diệp Quân.
Ngay lúc này, một tia kiếm quang chợt bay đi, chém lên trên lôi kiếp.
Ầm!
Lôi kiếp bị kiếm quang chém vỡ!
Diệp Quân quay đầu nhìn Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh, nàng ta nhìn chằm chằm hắn: “Biết kiếm ý sinh ra vì cái gì không?”
Diệp Quân im lặng một lát rồi đáp: “Ý chí!”
Chấp Kiếm Nhân gật đầu, đang định nói tiếp thì Diệp Quân lại nói: “Ta hiểu ý tỷ, kiếm ý sinh ra từ ý chí, lúc nhìn thấy lôi kiếp này, ta cảm thấy sợ hãi, có ý muốn lùi bước, thì sao có thể chống lại được!”
Dứt lời, hắn chậm rãi nhắm mắt lại: “Trong lúc vô tình, nỗi sợ đã phong ấn đáy lòng ta, tiền bối tiếp tục đi!”
Nghe thấy lời của Diệp Quân, Chấp Kiếm Nhân thoáng sửng sốt, hơi ngạc nhiên.
Người đàn ông này vừa nói ra đã thông suốt rồi!
Từ Nhu cười nói: “Tốt!”