Chương 1602
Dứt lời, nàng ấy lại làm phép một lần nữa, để một tia lôi kiếp đánh xuống.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lôi kiếp kia, hắn không hề nhiều lời mà lập tức phóng lên cao, chém một kiếm về phía lôi kiếp.
Chủ động tấn công!
Ầm!
Diệp Quân chém ra một kiếm, kiếm ý trong tay hắn thoáng chốc vỡ tan, hắn lập tức rơi xuống từ trên trời, mặt đất rung động dữ dội.
Lại thất bại!
Nhưng Diệp Quân vô cùng hưng phấn, hắn mở lòng bàn tay, một thanh kiếm ngưng tụ từ trong tay hắn: “Tiếp tục đi!”
Từ Nhu gật đầu, tiếp tục kéo theo một tia thần lôi đánh xuống.
Diệp Quân giẫm chân phải, biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.
Tiếp tục chiến đấu!
Cứ thế, Diệp Quân thất bại hết lần này đến lần khác, nhưng chiến ý của hắn lại ngày càng mạnh mẽ, vì lúc này, hắn đã không còn thấy sợ lôi kiếp nữa.
Thất bại đừng sợ hãi, sợ hãi sẽ không có dũng khí làm lại lần nữa!
Diệp Quân liên tục thất bại, nhưng lại liên tục đứng lên, dần dần, kiếm ý của hắn bắt đầu thay đổi.
Chấp Kiếm Nhân và Từ Nhu ở bên cạnh quan sát, nhìn Diệp Quân liều mạng tu luyện, Từ Nhu thở dài: “Rõ ràng tên này có thể chọn dựa vào người khác, nhưng cứ muốn cố gắng tu luyện”.
Chấp Kiếm Nhân bình tĩnh nói: “Như thế không tốt sao?”
Từ Nhu cười đáp: “Mục tiêu của hắn là có thể đạt đến cấp bậc như cha mình, nhưng hắn không biết việc đó khó khăn đến mức nào”.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân phía xa, nhẹ giọng nói: “Nhưng ta lại cảm thấy thế rất tốt, hắn có thể đối diện với bản thân, còn vượt qua được bản thân, chỉ với điều này, hắn đã hơn hẳn vô số người rồi”.
Từ Nhu quay đầu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Từ Kính, hình như muội không ghét hắn cho lắm!”
Từ Kính lạnh lùng đáp: “Bây giờ ta rất ghét tỷ và Bát Uyển!”
Từ Nhu cười khẽ, cũng không nhiều lợi, Từ Kính trước giờ vẫn luôn khó chịu như thế.
Nàng ấy cũng biết hành động của mình thật sự rất bỉ ổi, nhưng nàng ấy cũng không hối hận, vì Đại tỷ, nàng ấy sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì, kể cả làm trái với lương tâm.
Chấp Kiếm Nhân ngẩng đầu nhìn Diệp Quân phía xa, Diệp Quân vẫn đang lao về phía lôi kiếp kia. Lúc này, dù hắn đã thất bại nhiều lần, nhưng trong mắt hắn lại không hề chứa đựng sự giận dữ.
Cứ thế khoảng nửa tháng sau, dù Diệp Quân vẫn không thể đấu lại lôi kiếp kia, nhưng kiếm ý của hắn đã không vỡ tan nữa!
Chẳng những thế, lúc hắn sử dụng kiếm ý, trong kiếm ý còn xuất hiện lôi ý mờ ảo.
Kiếm ý của hắn đã thay đổi rồi!
Diệp Quân đứng dưới đất nhìn lôi kiếp kia, cổ tay hơi cử động, một thanh kiếm đột nhiên bay lên cao.
Kiếm ý!
Oanh!
Thanh kiếm này đâm vào lôi kiếp, lôi kiếp rung lên, kiếm ý bị đánh bay, lôi kiếp rơi thẳng xuống.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến thành một tia kiếm quang phóng lên cao, chém lên trên lôi kiếp kia.