Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1619



Chương 1619

Chấp Kiếm Nhân đáp: “Tỷ ấy hợp tác với các ngươi thì có liên quan gì đến ta?”

Mãng Đế nheo mắt: “Xem ra Chân vũ trụ các ngươi cũng không phải một lòng một dạ với nhau nhỉ”.

Huyền Đế đứng bên chợt nói: “Nếu cô ta muốn cứu người này thì giết cả đi, không cần nói nhảm với cô ta làm gì”.

Dứt lời, ông ta đột nhiên biến mất, gần như cùng lúc này, hai vị Đại Đế khác cũng đồng loạt ra tay.

Thấy thế, Mãng Đế cũng không chần chờ, xông thẳng tới chỗ Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân.

Bốn vị Mệnh Vận Đại Đế đồng thời ra tay, đó là một tình thế khủng bố cỡ nào? Chỉ riêng khí thế phát ra cũng đã đủ để phá hủy một mảnh vũ trụ này.

Thấy cả bốn người đồng thời tấn công, ánh mắt Chấp Kiếm Nhân trở nên lạnh lẽo tột cùng, nàng ta bước lên trước, hai ngón trỏ hai tay chắp lại, vung lên chém mạnh một nhát, quát to: “Mở!”

“Vèo!”

Giữa hai chân mày Chấp Kiếm Nhân đột nhiên có một thanh kiếm bay ra, chém thẳng về phía Mãng Đế đang cầm đầu đám Mệnh Vận Đại Đế tấn công lại đây.

Rầm!

Một kiếm bay ra, chém cho Mãng Đế phải lùi lại liên tục, giây lát sau đó, Chấp Kiếm Nhân đột ngột hóa thành một tia kiếm quang, biến mất khỏi tầm mắt, ngay tiếp theo, hàng nghìn hàng vạn kiếm khí được chém ra, đẩy lùi cả ba Đại Đế còn lại.

Thấy thế, bốn Đại Đế đều nghiêm mặt, lòng vô cùng khiếp sợ, bọn họ không ngờ thực lực của Chấp Kiếm Nhân lại mạnh đến thế.

Chấp Kiếm Nhân cầm trường kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, quanh thân nàng ta đang tản ra một kiếm thế vô cùng hùng hồn.

Cảm thụ được luồng kiếm thế hùng hậu ấy, Diệp Quân cũng kinh hãi hết sức.

Trước kia hắn cho rằng, sau khi thực lực tăng lên, hắn cũng có thể đánh một trận với Chấp Kiếm Nhân rồi, nhưng hiện giờ xem ra, chênh lệch giữa hai bên còn lớn lắm. Trước đó đối phương đánh với hắn đúng là đã nương tay nhiều, nếu không, chỉ sợ hắn đã chết cả chục lần rồi.

Một cảm xúc phức tạp nổi lên trong lòng Diệp Quân.

Vào lúc này, Chấp Kiếm Nhân chợt túm vai hắn, sau đó hóa thành một tia kiếm quang, biến mất ở chân trời.

Thấy thế, Mãng Đế lạnh mặt, hô to: “Đuổi theo!”

Ông ta vừa dứt lời, cả bốn vị Mệnh Vận Đại Đế đồng thời biến thành bốn vệt sáng đỏ, bay vút theo.

Xa xa, nơi tận cùng tinh hà, Chấp Kiếm Nhân xách theo Diệp Quân xé rách thời không, bay về phía vũ trụ Quan Huyên.

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân đang gần kề trong gang tấc. Da dẻ người này trắng nõn, mặt mũi xinh đẹp hoàn mỹ, không có lấy một tỳ vết, tuy chỉ có thể nhìn nửa bên mặt nhưng vẻ đẹp đó vẫn khiến người ta hồi hộp khó thở.

Dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, Chấp Kiếm Nhân quay phắt sang phía hắn, giận dữ mắng: “Nhìn cái gì?”

Diệp Quân dời mắt nhìn về nơi xa, im lặng không đáp.

Chấp Kiếm Nhân lại trừng mắt: “Ta cứu ngươi chỉ vì không muốn để ngươi chết dưới loại thủ đoạn hèn hạ đó, không có ý gì khác, hiểu không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, tỷ muốn tự tay giết ta”.

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nói: “Biết thế thì tốt!”