Chương 1620
Diệp Quân bỗng nở nụ cười.
Chấp Kiếm Nhân lại giận dữ mắng: “Cười cái gì mà cười? Có gì đáng cười? Còn cười nữa là ta thọc chết ngươi đấy”.
Diệp Quân vội nói: “Vâng vâng, ta không cười nữa”.
Chấp Kiếm Nhân hung tợn trừng Diệp Quân một cái rồi quay đầu nhìn về điểm tận cùng tinh hà. Nhận thấy đám Mệnh Vận Đại Đế đang đuổi theo sát nút, nàng ta trầm ngâm một lát rồi nói: “Ngươi có thể liên lạc với người bên vũ trụ Quan Huyên các ngươi không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Nơi này cách vũ trụ Quan Huyên quá xa”.
Chấp Kiếm Nhân chau mày.
Diệp Quân còn muốn nói gì thêm, Chấp Kiếm Nhân đã ngừng lại.
Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”
Chấp Kiếm Nhân chỉ lẳng lặng nhìn về phía xa.
Diệp Quân quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, từ thinh không đột nhiên xuất hiện một ông lão, ông lão này mặc áo đạo sĩ, tay cầm phất trần, toàn thân không phát ra bất kì khí tức nào, như thể đã là một phần của toàn bộ tinh hà.
Thoáng nhìn đã biết là một vị cao thủ!
Bên cạnh ông lão mặc áo đạo sĩ còn có hai vị Mệnh Vận Đại Đế.
Cũng vào lúc này, Mãng Đế cùng ba vị Đại Đế khác đã bay tới, chỉ cách hai người chừng nghìn trượng.
Sáu vị Mệnh Vận Đại Đế cùng một ông lão mặc áo đạo sĩ.
Thấy tình hình này, Diệp Quân nhíu chặt mày, dưới quyền của vị Vĩnh Sinh Đại Đế kia có 12 vị Mệnh Vận Đại Đế, hôm nay đã phái tới đây một nửa.
Không đúng!
Diệp Quân càng đăm chiêu suy tư, Vĩnh Sinh Đại Đế là một người cực kì tự phụ và cao ngạo, để đối phó với một kẻ có cảnh giới thấp như mình, không có khả năng phái ra một đội hình hùng mạnh như thế, rõ ràng đây chính là thủ đoạn của Từ Nhu.
Hẳn Từ Nhu đã nói gì đó với Vĩnh Sinh Đại Đế, mới khiến ông ta để mắt đến mình như vậy.
Diệp Quân đột nhiên cảm thấy cay đắng trong lòng. Ban đầu hắn không hề đề phòng Từ Nhu chính bởi vì Từ Nhu luôn ở trong tháp, hắn cho rằng cha mình sai nàng ấy tới hỗ trợ mình, quả thực, ban đầu nàng ấy cũng đã hỗ trợ rất nhiều.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được rằng, âm mưu của Từ Nhu lại sâu xa đến thế.
Cha để cho nàng ấy ở bên cạnh mình là muốn tăng thêm độ khó cho cuộc đời mình sao?
Vào lúc này, Diệp Quân thật lòng nghĩ, năm xưa ông nội nuôi cha ở bên ngoài còn chưa triệt để.
Người của Dương tộc ai cũng giỏi đào hố cho con trai ngã vào sứt đầu mẻ trán.
Xa xa, ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn Chấp Kiếm Nhân, cười nói: “Chấp Kiếm Nhân, lẽ nào Từ Nhu cô nương chưa nói cho cô rằng Chân vũ trụ các người đã hợp tác với nền văn minh Vĩnh Sinh bọn ta?”
Chấp Kiếm Nhân nhìn ông ta: “Giết một kẻ mới đạt cảnh giới Chí Tiên mà phải huy động bảy vị Mệnh Vận Đại Đế?”
Ông lão mặc áo đạo sĩ liếc nhìn Diệp Quân, cười nói: “Vị Diệp công tử đây đâu phải là một Chí Tiên bình thường, đương nhiên, cũng may có Từ Nhu cô nương nhắc nhở, bằng không, nếu bọn ta chỉ phái một người tới thì có lẽ đã để hắn chạy thoát rồi”.
Nghe vậy, Diệp Quân lập tức trầm mặc, quả nhiên đúng là do Từ Nhu, người phụ nữ này hiểu biết rất rõ về hắn, tiếp theo đây, con đường của mình sẽ càng gian nan.