Chương 1678
Thấy thế, Tịnh Thần đứng một bên cũng hoảng hốt ra mặt, ông ta nhìn thanh kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, ánh mắt sững sờ không tin nổi.
Đây là kiếm gì?
Kiếm gì mà có thể gia tăng lực chiến đấu đến cỡ này?
Cố tả sứ cũng hoàn toàn lâm vào hoảng loạn.
Một kiếm đã đủ chém vỡ thân thể ông ta?
Nếu không phải vừa rồi ông ta nhanh chân lùi lại, chỉ sợ cả thần hồn cũng bị chém vụn rồi.
Thật quá mức tưởng tượng!
Xa xa, sau khi chém nát thân thể Cố tả sứ, huyền khí trong người Diệp Quân lại tiêu hao sạch, nhưng ngay sau đó, linh ấn giữa hai ch@n mày của hắn lại xuất hiện, giây tiếp theo, huyền khí trong người đã khôi phục hoàn toàn.
Cảm nhận được điều đó, Diệp Quân quay đầu chăm chú nhìn Tiểu Bạch đang chờ cách đó không xa.
Hắn đã đánh giá quá thấp năng lực của tên nhóc này rồi.
Quả thực nó không biết đánh nhau, nhưng nó có thể tăng năng lực đánh nhau của người khác, thậm chí là có thể tăng cao đến mức hơi thái quá.
Quả đúng là trợ thủ cực mạnh!
Hiện giờ Diệp Quân đã hiểu vì sao An tiền bối lại để Tiểu Bạch tới hỗ trợ mình.
Những khi Tiểu Bạch không nghịch ngợm thì quả thật rất giỏi!
Lúc này không có thời gian nghĩ nhiều, Diệp Quân cầm kiếm phóng về phía Cố tả sứ, trong tay có kiếm Thanh Huyên, lòng tin cũng tăng vọt.
Hắn có cảm giác thế gian này không có kẻ nào mà hắn không thể giết được, giống như cảm giác khi cầm kiếm Hành Đạo trong tay vậy.
Mạnh mẽ đến thái quá!
Thấy Diệp Quân lại lao tới, sắc mặt Cố tả sứ trở nên cực kì khó coi. Sực nhớ tới một điều, ông ta quay phắt lại phía Tịnh Thần đang đứng xa xa, quát to: “Lên!”
Tịnh Thần ngây người, sau đó lao đến phía Nạp Lan Ca cùng Tiểu Bạch.
Kế sách vây Ngụy cứu Triệu!
Tịnh Thần cũng biết rõ, lúc này Cố tả sứ không cách nào đối kháng với Diệp Quân được, muốn cứu Cố tả sứ chỉ có thể tấn công Linh Tổ này cùng người phụ nữ kia.
Thấy Tịnh Thần bay về phía Tiểu Bạch và Nạp Lan Ca, Diệp Quân chau mày, đang định quay lại thì đã thấy Tiểu Bạch trừng mắt một cái, móng vuốt duỗi ra, chỉ một móng lên trời.
Chợt, một thanh huyết kiếm từ trên trời ầm ầm lao xuống.
Ầm!
Trong nháy mắt, toàn bộ tinh không hóa thành một biển máu.
Nhận thấy được sự k hủng bố của thanh kiếm kia, Tịnh Thần vội vã ngừng lại, nhìn về phía Tiểu Bạch. Tiểu Bạch nắm chuôi kiếm, vung lên, vừa múa kiếm vừa kêu to: “Ha… Ha… hừ… Áu u…”
Kiếm múa trong không trung, từng luồng kiếm khí màu máu bay ra, thời không nát vụn.
Lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên chỉ kiếm về phía Tịnh Thần: “BIU!”
Vèo!
Thanh kiếm phát ra một luồng kiếm khí màu máu tươi, bắn nhanh về phía Tịnh Thần.