Chương 167
Chương 1679
Thấy thế, Tịnh Thần lập tức biến sắc, vung tay áo, một sức mạnh kh ủng bố trào ra từ tay áo bào của ông ta.
Ầm!
Luồng kiếm khí màu máu kia bị chắn lại.
Tịnh Thần cũng sửng sốt.
Trông vậy mà uy lực không lớn nhỉ!
Tịnh Thần nhìn thanh huyết kiếm trong tay Tiểu Bạch, thanh kiếm này cho ông ta một cảm giác đè nén và đáng sợ vô cùng, giống như thanh kiếm trong tay Diệp Quân kia. Hiển nhiên, uy lực thấp không phải là vấn đề của kiếm mà là con Linh Tổ này không dùng được kiếm.
Nghĩ đến đó, ánh mắt ông ta trở nên lạnh lẽo, nhưng cũng ngay lúc này, bên kia truyền tới một tiếng kêu thảm thiết.
Tịnh Thần quay phắt lại, thấy cách đó không xa, Cố tả sứ đã bị thanh kiếm của Diệp Quân ghim lại một chỗ, thanh kiếm đó còn đang điên cuồng cắn nuốt linh hồn của Cố tả sứ.
Cố tả sứ chết rồi?
Tịnh Thần ngẩn ra, ngay sau đó, ông ta lao nhanh về phía Tiểu Bạch.
Trước tiên phải giải quyết con Linh Tổ này đã.
Thấy Tịnh Thần lại vọt tới, Tiểu Bạch trừng to mắt, vội buông thanh huyết kiếm ra, quay đầu bỏ chạy.
Thấy thế, Tịnh Thần khoái trá cười lớn, vội nhặt huyết kiếm lên. Nhưng ngay lúc này, thanh huyết kiếm chợt hóa thành một luồng kiếm khí, chém mạnh về phía ông ta.
Rầm!
Kiếm quang màu đỏ máu bùng lên, Tịnh Thần bị chém bay, khi ông ta dừng lại được thì cánh tay phải cũng đã nát bấy.
Tịnh Thần hốt hoảng.
Chuyện gì vừa xảy ra?
Thanh kiếm này tự đánh còn mạnh hơn?
Thanh huyết kiếm đột nhiên rung lên kịch liệt, nháy mắt, nó đã kéo theo mấy trăm luồng kiếm khí màu đỏ máu, chém về phía Tịnh Thần.
Tịnh Thần lập tức biến sắc, vội vàng lùi lại phía sau mấy vạn trượng.
Vèo!
Khoảng không trước mặt ông ta đã bị chém nát thành hư vô.
Tịnh Thần toát mồ hôi lạnh ròng ròng, thân mình run lên.
Thanh kiếm này thật quá mạnh!
Bấy giờ, phía bên kia, Diệp Quân đã thu kiếm Thanh Huyên về, hắn phát hiện kiếm này cắn nuốt linh hồn Cố tả sứ xong thì hình như khí thế của nó đã trở nên hùng hậu hơn.
Thật là một thanh kiếm tuyệt hảo!
Diệp Quân nắm thanh kiếm, thoáng mỉm cười, thanh kiếm này thật quá tốt, sau này hắn cũng muốn có được một thanh kiếm như thế. Đương nhiên, Diệp Quân cũng biết, kiếm mạnh cỡ nào còn dựa vào người dùng nó, thanh kiếm này mạnh như vậy là do thực lực của cha hắn quá mạnh.
Muốn có được một thanh kiếm mạnh như vậy cho mình thì tự thân phải đủ mạnh.
Diệp Quân mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Tịnh Thần, đang định ra tay thì…
Ầm!
Thời không nơi xa xa chợt rung chuyển kịch liệt, như thể địa chấn.