Chương 1729
Ông lão tóc bạc đột nhiên mở lòng bàn tay, một quyển trục xuất hiện trước mặt Diệp Quân: “Tiểu hữu, đây là một phần truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông ta, trong đó có truyền thừa kiếm đạo nòng cốt của Thượng Kiếm Tông, hy vọng sẽ giúp ích được cho kiếm đạo của cậu”.
Đương nhiên ông có thể nhìn ra, sở dĩ thiếu niên trước mặt muốn có truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông không phải vì muốn truyền thừa nó, mà là muốn mượn truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông để nâng cao kiếm đạo của bản thân.
Đương nhiên Diệp Quân cũng sẽ không khách sáo, hắn lập tức nhận lấy quyển trục, sau đó chắp tay: “Cảm ơn”.
Ông lão tóc bạc nhìn Diệp Quân trước mắt, càng nhìn càng thấy hài lòng, nhưng trong lòng thì thầm thấy buồn cười.
Không ngờ thời đại này vẫn có thiên tài kiếm đạo trẻ tuổi xuất sắc như thế, tiếc là thiếu niên kiếm tu này đã có kiếm đạo của mình, rõ ràng là người ta đã có sư phụ, hơn nữa người đó còn rất mạnh.
Sau khi cất quyển trục, Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, tạm biệt”.
Đợi đã!”
Ông lão tóc bạc đột nhiên mở lòng bàn tay, trong đại điện phía xa có một hộp đựng kiếm đột nhiên bay ra, cuối cùng rơi vào tay ông ta, ông ta đưa hộp đựng kiếm cho Diệp Quân: “Tiểu hữu, ta tặng cậu cái này”.
Diệp Quân nhìn hộp đựng kiếm trong tay, hộp đựng kiếm có màu đen, bên ngoài có rất nhiều phù văn nhỏ kỳ lạ, trong những phù văn này có ánh sáng màu vàng lưu động, tựa như một vật sống đang chậm rãi di chuyển. Mà phía đuôi hộp đựng kiếm có hai chữ nhỏ: Thần Tà.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tiền bối?”
Ông lão tóc bạc cười to nói: “Gọi tiền bối nghe xa lạ quá, ta lớn tuổi hơn cậu, cậu gọi ta một tiếng Đại ca đi!”
Đại ca!
Diệp Quân sửng sốt.
Không chỉ có Diệp Quân mà những cường giả Thượng Kiếm Tông xung quanh cũng tỏ vẻ khiếp sợ.
Thấy Diệp Quân im lặng, ông lão tóc bạc tỏ vẻ không vui: “Sao nào, cậu không thích à?”
Diệp Quân cười đáp: “Đương nhiên là thích!”
Dứt lời, hắn chắp tay: “Đại ca, tại hạ Diệp Quân, Viện trưởng của vũ trụ Quan Huyên hiện tại”.
Ông lão tóc bạc cười to: “Ta tên Nam Vân Thiên, Phó tông chủ Thượng Kiếm Tông, năm đó sau khi Tông chủ bị hại, Thượng Kiếm Tông bây giờ do ta quản lý”.
Dứt lời, ông lão đặt hộp đựng kiếm xuống trước mặt Diệp Quân: “Đây là thần vật hàng đầu Thượng Kiếm Tông ta, bên trong có sáu thanh phi kiếm vô cấp bậc, khi nãy ta thấy cậu sử dụng ý kiếm, có lẽ cậu thiếu kiếm, cho nên ta tặng nó cho cậu”.
Sáu thanh phi kiếm vô cấp bậc!
Sắc mặt Diệp Quân thay đổi, hắn đang định từ chối thì Nam Vân Thiên lại lắc đầu: “Đừng từ chối, đây là tấm lòng của ta”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nhận lấy: “Cảm ơn đại ca!”
Nam Vân Thiên cười to: “Ta mới là người phải cảm ơn cậu chứ, nếu không vì cậu chịu giúp đỡ, e rằng mấy người Thượng Kiếm Tông chúng ta đã bị phong ấn đến chết rồi!”
Diệp Quân cười nói: “Duyên phận cả!”
Nam Vân Thiên cười to: “Hay cho hai chữ duyên phận! Diệp lão đệ, ơn nghĩa không lời nào có thể cảm ơn hết được, kể từ hôm nay, chuyện của vũ trụ Quan Huyên cậu chính là chuyện của Thượng Kiếm Tông ta, cậu cần gì chỉ cần thông báo một tiếng, dù chủ nhân bút Đại Đạo là kẻ thù của cậu, Thượng Kiếm Tông ta cũng sẽ liều mạng với ông ta!”