Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1730



Chương 1730

Dứt lời, ông ta lấy ra một lệnh bài đặt vào tay Diệp Quân: “Chỉ cần bóp vỡ lệnh bài này, dù cậu ở đâu, có cần gì, kẻ thù là ai, Thượng Kiếm Tông ta nhất định cũng sẽ tìm đến”.

Diệp Quân lộ vẻ xúc động: “Cảm ơn đại ca!”

Nam Vân Thiên cười nói: “Huynh đệ với nhau, cảm ơn gì chứ?”

Diệp Quân cười khẽ, cất lệnh bài đi, mà lúc này, Mộ Niệm Niệm dẫn theo Tiểu Bạch và Nhị Nha xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, bà ấy cười nói với hắn: “Chúng ta phải đến nơi khác rồi”.

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía Nam Vân Thiên, chắp tay: “Đại ca, hiện tại Thượng Kiếm Tông cần phải làm rất nhiều chuyện, nếu cần gì thì thông báo một tiếng, vũ trụ Quan Huyên chúng ta nhất định sẽ không từ chối”.

Nam Vân Thiên cười nói: “Được!”

Diệp Quân gật đầu: “Tạm biệt!”

Nói xong, hắn và mấy người nhóm Mộ Niệm Niệm xoay người rời đi.

Sau khi ba người nhóm Diệp Quân rời đi, một ông lão bên cạnh Nam Vân Thiên trầm giọng nói: “Tông chủ, ông…”

Nam Vân Thiên nhẹ giọng nói: “Ông đang nghi ngờ sao ta lại đối xử với thiếu niên kia như vậy đúng không?”

Ông lão gật đầu.

Nam Vân Thiên nhìn mấy Mệnh Vận Đại Đế xung quanh, sau đó nói: “Thứ nhất, hắn đã cứu chúng ta, ơn cứu mạng, đừng nói chỉ là cảm ơn, dù có dập đầu cũng không quá đáng”.

Mọi người im lặng.

Nam Vân Thiên nói tiếp: “Thứ hai, các người cảm thấy người này như thế nào?”

Ông lão trầm giọng đáp: “Thiên phú ngút trời”.

Nam Vân Thiên lại hỏi: “Còn gì nữa không?”

Ông lão nhìn về phía Nam Vân Thiên, tỏ vẻ khó hiểu.

Nam Vân Thiên nhẹ giọng nói: “Thứ nhất, người này có thể chiến đấu với Mệnh Vận Đại Đế khi còn đang ở cảnh giới Đạo Tiên, đương nhiên thiên phú của hắn là không thể nghi ngờ, nhưng nếu chỉ là thiên phủ, hắn có thể đạt tới cấp bậc như thế trong độ tuổi này không? Còn chưa nói tới, người này có thần vật như đạo ấn, đạo ấn là thứ tượng trưng cho thân phận của Đạo chủ Thần Đạo, nhưng lúc này, nó lại ở trên người hắn…”

Trong mắt ông lão chợt lộ vẻ lạnh lùng: “Hắn và chủ nhân bút Đại Đạo…”

“Ngu xuẩn!”

Nam Vân Thiên chợt hét to, ông ta nhìn mấy Mệnh Vận Đại Đế xung quanh, thấy mọi người đều tỏ vẻ lạnh lùng sau khi nghe đến cái tên chủ nhân bút Đại Đạo thì lập tức giận dữ nói: “Tạm thời không nói đến hắn và chủ nhân bút Đại Đạo có quan hệ gì hay không, dù hắn và chủ nhân bút Đại Đạo có quan hệ thì sao chứ? Đi giết hắn, hay là giết chủ nhân bút Đại Đạo?”

Mọi người im lặng.

Nam Vân Thiên khẽ thở dài: “Vào thời điểm Thượng Kiếm Tông chúng ta mạnh nhất cũng không thể thắng được chủ nhân bút Đại Đạo, càng không nói đến là hiện tại”.

Nét mặt mọi người u ám.

Trận chiến năm đó, Thượng Kiếm Tông cho rằng có thể đấu với chủ nhân bút Đại Đạo, vì thế mới thẳng thừng ra tay, nhưng thực tế lại rất tàn khốc.

Nam Vân Thiên nói tiếp: “Dù hắn là người của chủ nhân bút Đại Đạo thì chúng ta cũng không thể có ý đồ gì khác được, vì chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của chủ nhân bút Đại Đạo. Hơn nữa, hắn cũng không phải người của chủ nhân bút Đại Đạo, vì trên người hắn không có khí vận Thần Đạo bao quanh. Nhưng tuy hắn không phải người của chủ nhân bút Đại Đạo mà lại có một thần vật như đạo ấn, chuyện này đáng để khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa”.