Chương 1757
Đạo cung dưới lòng đất lúc này cũng đã bị nghiền nát thành bụi.
Chấp Kiếm Nhân vừa dừng lại, khóe miệng đã trào máu tươi, sắc mặt nặng nề chưa từng thấy.
Xa xa, có ba người đang đứng nhìn, người cầm đầu chính là Vĩnh Sinh Đại Đế, bên phải ông ta có một ông lão lưng còng, bên trái là một nữ đạo sĩ.
Diệp Quân xông tới bên cạnh Chấp Kiếm Nhân, thấy vệt máu trên khóe miệng nàng ta cùng sắc mặt nhợt nhạt, vội vàng hỏi: “Có sao không?”
Chấp Kiếm Nhân không đáp.
Diệp Quân nhẹ giọng bảo: “Tỷ vẫn luôn đi theo ta?”
Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nói: “Không phải”.
Diệp Quân chỉ cười cười.
Chấp Kiếm Nhân lập tức nhìn hắn chòng chọc, cả giận quát khẽ: “Cười cái gì?”
Diệp Quân vội nói: “Không… không có gì”.
Chấp Kiếm Nhân liếc nhìn Chiêm Đài Nguyệt Già đứng xa xa, lạnh nhạt nói: “Quấy rầy chuyện vui của ngươi rồi hả”.
Diệp Quân sửng sốt, nhận ra Chấp Kiếm Nhân đã hiểu lầm, hắn vội giải thích: “Ta với vị Chiêm Đài cô nương kia không có bất cứ liên quan nào, thật đấy…”
Chấp Kiếm Nhân quay đi chỗ khác: “Ngươi nói với ta chuyện đó làm gì? Ta không muốn nghe”.
Nói là nói thế, nhưng giọng điệu đã mềm đi rất nhiều.
Nhìn Chấp Kiếm Nhân đứng trước mặt, Diệp Quân vừa vui mừng lại vừa cảm động, hắn biết, chắc chắn nàng ta vẫn luôn theo sát mình. Xúc động dâng trào, Diệp Quân không kìm được lòng, bèn kéo tay Chấp Kiếm Nhân.
Chấp Kiếm Nhân vừa thẹn lại vừa giận, giật phắt tay ra, quát lên: “Bao nhiêu người ở đây, ngươi lại làm gì vậy? Thật làm ta tức chết mất”.
Nhìn Chấp Kiếm Nhân vừa giận dữ lại vừa thẹn thùng như thế, Diệp Quân ngây người, kìm lòng không nổi bèn nói: “Từ Kính, tỷ thật xinh đẹp”.
“A!”
Chấp Kiếm Nhân lập tức đỏ bừng mặt, màu đỏ lan tới tận vành tai, nàng ta trừng mắt với Diệp Quân một cái, xấu hổ quát: “Ngươi muốn chết à! Sao lại nói vớ vẩn gì thế”.
Diệp Quân còn muốn nói thêm điều gì, Chấp Kiếm Nhân sợ hắn lại tuôn ra những lời tình tứ khiến người ta chẳng còn mặt mũi nào, bèn hung dữ nói: “Chớ có nói linh tinh, không thì ta đâm chết ngươi đó”.
Diệp Quân nhìn cô gái trước mắt vì ngại ngùng mà trở nên khác hẳn bình thường, lòng chợt nổi lên một cơn sóng dịu dàng, muốn nói gì với nàng ta, nhưng lúc này, vị Vĩnh Sinh Đại Đế đang ở nơi xa kia chợt cất tiếng xen vào: “Này Chấp Kiếm Nhân, Chân vũ trụ các ngươi đang chơi trò gì thế hả?”
Chấp Kiếm Nhân đưa mắt nhìn ông ta, Vĩnh Sinh Đại Đế cười nhạt: “Chân vũ trụ các ngươi chẳng phải mới bắt tay liên hợp với nền văn minh Vĩnh Sinh bọn ta sao? Vì sao hiện giờ ngươi lại quay sang giúp đỡ vũ trụ Quan Huyên? Hành vi của ngươi cũng là đang thay mặt cho Chân vũ trụ đấy à?”
Chấp Kiếm Nhân trầm mặc hồi lâu, sau đó kiên định xòe tay, một lệnh bài xuất hiện trong lòng bàn tay nàng ta. Nàng ta nhìn lệnh bài một hồi rồi lật cổ tay, lệnh bài chầm chậm rơi xuống: “Từ nay, ta không còn là thống lĩnh quân cận vệ của Chân vũ trụ, ta chỉ đại diện chính ta”.
Đại diện chính mình!
Diệp Quân nghe Chấp Kiếm Nhân nói thế thì sửng sốt cả người.
Nàng ta không còn là thống lĩnh quân cận vệ của Chân vũ trụ?
Diệp Quân run giọng: “Từ Kính…”