Chương 1759
Diệp Quân nhìn thẳng vào ông ta: “Ông đến từ thời đại văn minh Vĩnh Sinh, đến nay đã có hơn trăm triệu năm, hơn trăm triệu năm tu luyện, dù là con heo thì cũng có thể trở thành Đại Đế. Mà ta đây mới bao nhiêu tuổi? Đến nay mới mười tám, ta không cảm thấy ta đánh không lại ông là một việc mất mặt”.
Vĩnh Sinh Đại Đế chằm chằm nhìn Diệp Quân, không nói.
Diệp Quân tiếp tục: “Ngược lại, một kẻ đã sống hơn trăm triệu năm lại đi trào phúng một người mới sống mười tám năm, ta thấy như thế mới mất mặt đó”.
Vĩnh Sinh Đại Đế cười cười: “Giỏi lí sự đấy, chỉ tiếc, giỏi nói đến mấy cũng chẳng ích gì, nắm tay phải đủ cứng mới được. Giống như lúc này, ngươi có nói hay đến đâu cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì ngươi không đánh lại ta, ta có thể giết ngươi, nhưng ngươi không có khả năng nói chết ta”.
Diệp Quân nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế, cười khẽ: “Bây giờ ta mới hiểu nỗi khó xử của cha ta năm ấy, kẻ địch hùng mạnh hơn mình, nếu gọi người tới giúp thì bị gọi là vua dựa dẫm, không gọi người tới thì sẽ bị người ta chèn ép… Khi ấy, hẳn cha ta cũng rất khổ sở…”
Nói đoạn, hắn khẽ lắc đầu, quay sang phía Chấp Kiếm Nhân. Chấp Kiếm Nhân nhìn hắn: “Ông ta đã khôi phục chí ít một nửa thực lực rồi, ngươi đi đi, về vũ trụ Quan Huyên”.
Diệp Quân lại vươn tay lau vết máu trên môi Chấp Kiếm Nhân, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, thực lực của ta còn quá non kém, luôn phải nhờ tỷ bảo vệ… Ta không thể giúp tỷ, nhưng ta có thể chiến đấu cùng tỷ, chết… cùng tỷ”
Cùng chết!
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu.
Chấp Kiếm Nhân chợt nở một nụ cười, nụ cười tuyệt đẹp ấy khiến hoa nhường nguyệt thẹn. Nàng ta nhẹ nhàng vuốt ve gò má Diệp Quân, nói nhỏ: “Hai ta còn sống, không thể có được một kết cục tốt, nếu đã thế, chết có lẽ lại là một cái kết viên mãn cho hai ta”.
Diệp Quân cũng cười: “Được, ta cũng mệt mỏi quá rồi”.
Nói đoạn, hắn quay sang phía Vĩnh Sinh Đại Đế, cười lớn, không dư thừa một lời, thân thể bắt đầu bùng bùng cháy lên.
Ầm!
Khoảnh khắc này, hơi thở của hắn tăng vọt, đạt tới cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, hơi thở hùng hồn chấn động thời không xung quanh, vô cùng khủng bố.
Nhưng sự biến hóa còn chưa dừng lại, Diệp Quân tiếp tục huy động Đạo Ấn nơi chân mày, Đạo Ấn bị thúc đẩy, một hơi thở đáng sợ từ cơ thể hắn bùng ra, thời không bốn phía đang cuộn trào bắt đầu nứt vỡ.
Đại Đế!
Đạo Ấn vừa đẩy hắn vượt qua hai cảnh giới lớn.
Cũng vào lúc này, bên cạnh Diệp Quân, có một ngọn lửa vụt lên cao, ngay sau đó, một hơi thở hùng hồn khác tràn khắp đất trời.
Diệp Quân quay đầu nhìn sang Chấp Kiếm Nhân, thân thể nàng ta cũng đang hừng hực cháy.
Cùng thiêu đốt thân thể!
Nhìn Chấp Kiếm Nhân kề bên mình, Diệp Quân mỉm cười, rồi sau đó đột ngột hóa thành một luồng kiếm quang, lao nhanh về phía Vĩnh Sinh Đại Đế.
Gần như cùng lúc, Chấp Kiếm Nhân cũng biến mất khỏi chỗ cũ.
Hai luồng kiếm quang rạch không trung lao đi, chém về phía Vĩnh Sinh Đại Đế.