Chương 1801
Diệp Quân không nói nên lời, toan tính hắn điều gì?
Thật ra hắn cũng muốn biết!
Từ Thụ đột nhiên nằm lên cánh tay Diệp Quân, cảm nhận được sự mềm mại bên cạnh, cơ thể Diệp Quân lập tức cứng đờ, hắn định đẩy Từ Thụ ra, nhưng nàng ta lại bảo: “Để ta sờ mó ngươi một tí đi, lát nữa ngươi có thể thoải mái sờ lại Bát Uyển, không lỗ đâu”.
Diệp Quân im lặng.
Từ Thụ đột nhiên hỏi: “Bát Uyển và Từ Kính, ngươi thích ai hơn?”
Diệp Quân im lặng một hồi, sau đó nói: “Ta đều thích!”
Từ Thụ ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, cười nửa miệng: “Ngươi đều thích?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta đều thích!”
Từ Thụ cười: “Ngươi không cảm thấy mình quá trăng hoa à? Thích một lúc bao nhiêu cô gái liền”.
Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Có thể là do di truyền, đều tại cha và ông nội ta quá trăng hoa”.
Từ Thụ nhìn Diệp Quân: “Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị đánh!”
Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ta cũng cảm thấy mình trăng hoa… Nhưng dù là Bát Uyển hay Từ Kính, ta đều rất thích, nếu bỏ bất kỳ ai trong số họ, lương tâm ta đều bất an…”
Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn Từ Thụ: “Nếu chỉ có thể chọn một người, cô muốn ta chọn ai?”
Từ Thụ nhìn lên bầu trời, bình tĩnh nói: “Đó là việc của ngươi”.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Ta muốn sinh một đứa con trai”.
Từ Thụ sửng sốt, quay đầu nhìn Diệp Quân bên cạnh, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ hoảng loạn, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì?
Lúc này, Diệp Quân lại nói: “Sinh con trai xong để nó kế thừa vũ trụ Quan Huyên, còn ta thì đi hưởng thụ”.
“Ha ha!”
Từ Thụ bật cười: “Ngươi đang oán trách cha ngươi đấy à?”
Diệp Quân khẽ thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta thật sự rất mệt mỏi, từ trước tới nay ta không ngừng bị thân phận và trách nhiệm thúc đẩy, ta là thiếu chủ của vũ trụ Quan Huyên, vì thế ta phải bảo vệ vũ trụ Quan Huyên…”
Nói rồi hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh vô tận, nhẹ giọng nói: “Thật ra ta cũng rất thích nơi này, nơi này không chỉ có thể chứa đựng mọi thứ, còn có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái, bởi vì ở đây, không có trách nhiệm, không có kẻ thù và không có tính toán…”
Từ Thụ nhìn Diệp Quân trước mặt, nhìn một hồi nàng ta ấy hơi cúi đầu, không nói gì.
Diệp Quân nhẹ giọng nói tiếp: “Mọi người đều nói với ta rằng ta nên làm gì, ta không nên làm gì, nhưng chưa bao giờ có ai hỏi ta muốn làm gì…”
Hắn từ từ nhắm hai mắt lại: “Chuyện của Từ Kính khiến ta hiểu ra bản thân mình muốn gì, bắt đầu từ hôm nay còn ai dám ỷ mạnh hiếp bắt nạt ta nữa, dám làm tổn thương ngươi ta yêu nữa, ta nhất định khiến cho kẻ đó hiểu thế nào là vua dựa dẫm”.
Một tiếng cô cô!
Thiên hạ vô địch!
Trên thảo nguyên bát ngát, trời cao xanh thẳm và trong vắt, không một gợn mây.
Hai người lẳng lặng nằm dài.
Diệp Quân ngắm trời xanh thăm thẳm, khẽ cười: “Thực ra, nếu được lựa chọn, ta sẽ không muốn nhận tổ quy tông sớm như vậy, một mình xông pha ngoài thế giới thật sự không dễ dàng gì, nhưng chắc chắn sẽ không nhiều trách nhiệm như bây giờ”.