Chương 1802
Nói đoạn, hắn lại lắc đầu: “Ta có dự cảm rằng, Vĩnh Sinh Đại Đế chết rồi, nhất định sẽ lại có đối thủ mạnh hơn nữa xuất hiện, mệt mỏi quá”.
Từ Thụ cười nhẹ: “Nếu được lựa chọn, liệu ngươi có chọn có được một gia thế xuất thân mạnh như vậy không?”
Diệp Quân bất chợt quay đầu nhìn về phía Từ Thụ: “Lúc ở suối nước nóng, cô đã khôi phục toàn bộ ký ức, hoặc tối thiểu thì cũng là một bộ phận ký ức rồi, đúng không?”
Từ Thụ chỉ im lặng nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân cười cười: “Nếu ta không phải là con của Kiếm Chủ Nhân Gian, sau lưng cũng không có ba kiếm vô địch thì cô có làm như vậy không?”
Từ Thụ vẫn chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Diệp Quân chầm chậm nhắm mắt lại: “Từ Thụ cô nương, cô không cần diễn kịch trước mặt ta đâu, Diệp Quân ta đây luôn tự biết mình, ai thích ta, ai muốn lợi dụng ta, ta đều hiểu rõ. Ta vẫn luôn nói, ta tin rằng Bát Uyển thật lòng thích ta, còn về phần cô… Cô không phải Bát Uyển, cô là Từ Thụ”.
Từ Thụ trầm mặc hồi lâu mới khẽ nói: “Ta đã hiểu vì sao ngươi lại thích Từ Kính cùng Bát Uyển đến thế. Bởi vì, hai người bọn họ từ trước tới nay chỉ coi ngươi là Diệp Quân mà không phải là thiếu chủ của vũ trụ Quan Huyên…”
Diệp Quân nhẹ nhàng cười: “Nói ra thì đúng là có hơi lập dị. Ta có một thân thế vô địch, thế gian biết bao người ao ước được như ta, ta lại còn ở đây mà oán giận, thật đúng không rất không biết điều”.
Nói đến đó, hắn hít sâu một hơi rồi mới tiếp tục: “Một khi đặt chân trên con đường tu đạo này là sẽ không còn đường lui, chỉ có thể thẳng tiến, không thể ngoái lại… Ta sẽ cố gắng, nhất định sẽ có một ngày, ta có thể đi tới độ cao ngang cha và cô cô mình”.
Tâm thái của Diệp Quân rất thoải mái, đối với hắn, cuộc sống có khó khăn, áp lực có lớn, thỉnh thoảng phàn nàn vài câu coi như xả tâm tình cũng không sao.
Nhưng sau khi phàn nàn than thở, vẫn phải tiếp tục cố gắng bước tới.
Vì trách nhiệm!
Mỗi người trên thế gian đều có trách nhiệm của mình, mỗi người đều phải ra sức phấn đấu.
Diệp Quân hắn đây gặp nhiều gian khổ, nhưng đâu thiếu người còn gian nan hơn hắn.
Diệp Quân lắc đầu cười: “Thực ra ta cũng từng muốn buông bỏ, thảnh thơi hưởng thụ, làm một gã con cháu nhà quyền thế thật sự”.
Từ Thụ nhìn Diệp Quân, ngạc nhiên: “Vì sao ngươi không làm thế?”
Diệp Quân lắc đầu: “Thỉnh thoảng thảnh thơi hưởng thụ còn được, cả đời thảnh thơi thì sống còn có nghĩa lý gì? Hơn nữa, ta hi vọng có một ngày ta sẽ mạnh hơn Từ Kính, khi đó, ta sẽ bảo vệ tỷ ấy, thay tỷ ấy gánh vác gian nan…”
Từ Thụ nhìn Diệp Quân: “Ngươi thật sự thích Từ Kính?”
Diệp Quân gật đầu.
“Ồ!”
Từ Thụ ồ một tiếng rồi cúi đầu, không nói gì thêm.
Diệp Quân bất chợt quay đầu nhìn Từ Thụ, nghiêm túc nói: “Từ Thụ cô nương, ta cũng không biết phải làm thế nào cho cô vui vẻ, ta… ta chỉ muốn gặp Bát Uyển một lần, cô có thể để ta gặp muội ấy được không?”
Từ Thụ lặng lẽ nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân chân thành nói: “Xin nhờ cô đó”.
Trầm mặc hồi lâu, Từ Thụ cười nhẹ: “Ngươi rất muốn gặp Bát Uyển?”