Chương 1916
Diệp Quân: “???”
Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân: “Thật đấy, anh nhất định phải tới nhé”.
Diệp Quân không nói nên lời.
Tô Tử nhìn Hiên Viên Lăng, trong lòng lập tức cảnh giác, cô gái này có vấn đề.
Nghe Hiên Viên Lăng nói vậy, mọi người đều thất thần nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc, lúc này bọn họ mới phát hiện ra thái độ của cô chủ gia tộc Hiên Viên đối với chàng trai trước mặt không hề bình thường.
Vì vậy càng nhiều người tò mò về thân phận của Diệp Quân hơn.
Cố Vân Mạn nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, lai lịch của chàng trai trước mặt phức tạp hơn cô ta tưởng tượng.
Lúc này, Vương Thiên đang quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: “Cô chủ Lăng…”
Hiên Viên Lăng nhìn Vương Thiên, khẽ nhíu mày, đang định nói thì nghĩ ra điều gì đó, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Anh Diệp, nhà họ Vương này và anh…”
Diệp Quân nhìn ông cháu Vương Thiên: “Từng xảy ra vài xung đột!”
Hiên Viên Lăng gật đầu, quay lại nói với ông lão: “Trong một ngày, khiến nhà họ Vương biến mất khỏi thành Bạch Vân!”
Nghe vậy, Vương Thiên chết lặng, ngã quỵ xuống đất.
Sắc mặt của những người khác đều vô cùng phức tạp.
Một câu quyết định sự sống chết của của một gia tộc!
Đây chính là gia tộc Hiên Viên!
Bọn họ không cần đích thân ra tay thì cũng có vô số người muốn giết nhà họ Vương, nhà họ Vương cũng không phải gia tộc chân chính gì, luôn dùng nguyên tắc ngầm, muốn hủy diệt loại thế lực này cũng không đơn giản.
Tô Mục nhìn Diệp Quân sau đó nhìn Vương Thiên, phất tay: “Lôi gia chủ Vương ra ngoài đi”.
Ngay sau đó, hai vệ sĩ đến khiêng người ra ngoài.
Tô Mục nhìn Diệp Quân và Hiên Viên Lăng, cười nói: “Mời hai vị vào trong ngồi”.
Ánh mắt ông ấy chủ yếu nhìn Hiên Viên Lăng.
Còn Hiên Viên Lăng lại nhìn Diệp Quân: “Anh Diệp, mời vào!”
Đồng tử Tô Mục co rút lại, lúc này ông ấy đã hiểu toàn bộ.
Hiểu vì sao Hiên Viên Lăng lại nể mặt nhà họ Tô đến vậy.
Đó là vì Diệp Quân!
Tô Mục quay lại nhìn Diệp Quân với vẻ bất ngờ, chàng trai này rốt cuộc là ai mà lại được cô chủ gia tộc Hiên Viên đối đãi như vậy.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Được!”
Hắn cũng đói rồi.
Sau khi vào bàn, Diệp Quân ngồi bên cạnh Hiên Viên Lăng, còn Tô Tử không thể ngồi xuống vì hôm nay cô ấy là nhân vật chính, phải làm rất nhiều việc.
Món ăn được dọn lên, nhưng không ai động đũa.
Diệp Quân nhìn mọi người, nghi ngờ hỏi: “Sao mọi người không ăn?”
Mọi người nhìn Diệp Quân, không nói gì, Diệp Quân không động đũa thì ai dám ăn đây?
Lúc này, Hiên Viên Lăng nói: “Cùng ăn đi!”