Chương 1917
Nói xong, cô ấy cầm đũa lên, vì đang đeo mạng che mặt nên ăn hơi bất tiện nên cô ấy chỉ gắp một miếng thịt bỏ vào bát mình.
Diệp Quân không quan tâm nhiều nữa mà bắt đầu ăn.
Sau khi đến hệ Ngân Hà, hắn phát hiện món ăn ở nơi này không chỉ ngon mà còn rất phong phú, tốt hơn nhiều so với vũ trụ Quan Huyên.
Chủ yếu là do người tu luyện ở vũ trụ Quan Huyên không cần ăn cơm, cho nên không có ai tốn công để ý đến món ăn.
Trong cả bữa tiệc chỉ có Diệp Quân nghiêm túc ăn uống, còn những người khác đến đây đều là để kết giao và lôi kéo quan hệ.
Nhiều người thường xuyên liếc nhìn Diệp Quân và Hiên Viên Lăng, muốn làm quen nhưng họ không dám.
Cô gái xăm trổ bên cạnh Cố Vân Mạn cũng nhìn Diệp Quân, trong mắt vẫn còn sự sợ hãi.
Trước đó, cô ta đã bị Diệp Quân dọa sợ.
Hiên Viên Lăng cũng nhìn Diệp Quân.
Phải nói rằng Hiên Viên Lăng vô cùng tò mò về Diệp Quân.
Đá Nữ Oa!
Một trong mười thần khí hàng đầu của Hoa Hạ sao tại ở trên người Diệp Quân? Quan trọng nhất là Diệp Quân còn tặng nó cho người khác.
Thật hào phóng!
Cô ấy thấy hơi ghen tị!
Sau khi Tô Tử phát biểu cảm nhận xong, chiếc bánh sinh nhật khổng lồ được đẩy ra, Tô Tử đi đến tước chiếc bánh, trên bánh cắm ba ngọn nến.
Ước nguyện!
Tô Tử tựa như nghĩ tới gì đó, liếc nhìn về phía Diệp Quân, thấy Diệp Quân đang chăm chú ăn uống, cô ấy mỉm cười rồi chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu ước.
Một lát sau, Tô Tử mở mắt ra rồi thổi tắt nến.
Mọi người đồng loạt vỗ tay.
Tô Tử định đi gặp Diệp Quân, nhưng lại bị Tô Mục ngăn lại, nhỏ giọng nói: “Nhóc con, hôm nay cháu phải cùng ông đi làm quen vài người”.
Vì Hiên Viên Lăng, những người tới đây hôm nay đều rất nể mặt nhà họ Tô, thậm chí còn có ý nịnh nọt.
Lúc này, với tư cách là người thừa kế của nhà họ Tô, Tô Tử đương nhiên phải đi tiếp đãi, cô ấy cũng không cần lấy lòng người khác, một câu nói của cô ấy với người khác đã là nể mặt lắm rồi.
Trên bàn ăn.
Diệp Quân vẫn chuyên tâm ăn cơm, mọi người trên bàn đều vô cùng ngại ngùng. Vì Hiên Viên Lăng, bọn họ đều không dám động đũa, chỉ có thể nhìn Diệp Quân ăn uống no say.
Diệp Quân cầm một con tôm hùm lên, nhưng lại nhìn con tôm hùm với vẻ băn khoăn.
Ăn thế nào?
Hắn chưa từng ăn thứ này!
Hiên Viên Lăng bên cạnh nói: “Anh Diệp chưa ăn tôm hùm bao giờ sao?”
Diệp Quân gật đầu, thành thật nói: “Tôi từng ăn rồng rồi, nhưng chưa được ăn tôm hùm!”
Ăn rồng!
Nghe vậy, mọi người trên bàn khẽ lắc đầu, chàng trai này sắp chém gió thành bão rồi.